Tần Mật Mật nhớ lại lúc nhỏ, gia đình có biết bao nhiêu chuyện lo lắng, nào là bị đòi nợ, học phí, tiền ăn không có……….. “Giống như khi tôi có chuyện bực bội, tôi sẽ đi du lịch, tìm những chuyện vui vẻ mà làm. Suy nghĩ tới những người có hoàn cảnh còn tệ hơn mình, cho nên mình không thể làm tổn thương bản thân mình.”
Khương Thiên Hạo yên lặng lắng nghe, không bày tỏ ý kiến gì. Thấy thế, Tần Mật Mật tiếp tục: “Nhà anh có tiền như vậy, không cần phải vì tiền mà phiền não, so với nhiều người hạnh phúc hơn rất nhiều. Anh biết không? Trên thế giới này, còn rất nhiều người đang đói bụng, có thể chết bất cứ lúc nào. Như anh không phhải lo chuyện cơm áo, muốn cái gì thì được cái đó, thật làm cho người khác hâm mộ.”
Khương Thiên Hạo nghe nhưng lời này cảm thấy rất không tầm thường. Anh nghi ngờ nhìn cô. Cô không phải là thiên kim đại tiểu thư sao? Tại sao lại nói ra những lời này? Hơn nữa anh đột nhiên phát hiện, cô nói tới nói lui, thật sự không giống với con cháu nhà đại gia khuê tú.
Tần Mật Mật thấy anh nhìn mình không khỏi có chút khẩn trương “Anh làm gì nhìn tôi như vậy?”
“Nhà cô cũng không phải là nhà giàu? Tại sao lại nói người có tiền thật tốt?” Khương Thiên Hạo chất vấn cô.
Ặc! Lộ bí mật rồi!!!
Cô nên sớm nghĩ đến, bản tính mình sơ xài qua loa, nhất định sẽ xảy ra chuyện này…... ....Cô sợ không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể nhìn anh chằm chằm.
Khương Thiên Hạo nhạy cảm hỏi: “Cô không phải là Trình Mạn Mạn sao? Tại sao giọng điệu của cô không hề giống với một Thiên kim nhà họ Trình cần có?
Nguy rồi! Trong lòng cô hoảng hốt không thôi. Anh đang trực tiếp chất vấn cô có phải là Trình Mạn Mạn hay không.
Thấy cô nãy giờ không nói gì, trực giác Khương Thiên Hạo cho biết mình đã đoán đúng, anh trở tay bắt lấy tay cô, canh chừng ánh mắt cô hỏi: “Cô là ai? Tại sao giả mạo Trình Mạn Mạn? Trình Mạn Mạn là người nào?”
“Anh làm tôi đau………Buông tay, tôi giúp anh bôi thuốc bây giờ lại lấy oán trả ơn sao……..”
“Cuối cùng cô là ai?”
“Tôi………tôi là Trình Mạn Mạn! Anh thật kỳ quái! Nghi thần nghi quỷ, hoài nghi thân phận của tôi, có lầm không vậy? Tôi bị mẹ kế và chị đưa đến cửa để nhà anh mang đến đây, anh có phải đi đánh nhau bị đánh đến nỗi đầu óc lú lẫn rồi hay không?”
“Thật sao?” Khương Thiên Hạo cũng không dễ dàng bị thuyết phục như vậy: “Vậy tại sao lời cô vừa mới nói nghe giống như là đã trải qua thảm cảnh đó rồi, thảm cảnh này một thiên kim tiểu thư sẽ không có gặp phải.”
“Đó là vì bạn tốt của tôi tên là Tần Mật Mật, cô ấy cực kỳ đáng thương, từ khi chúng tôi quen biết tới nay, tôi liền nhân các cơ hội giúp đỡ cuộc sống của cô ấy, cho nên…………tôi là đang cảm động lây đó!”
“Tần Mật Mật? Có người này sao?”
“Đương nhiên.” Nói nhảm, đứng trước mặt anh không phải cô thì là ai? Thấy anh dường như chấp nhận tin lời biện bạch của cô thì tự giác thở phào nhẹ nhõm. Cô tự nói với mình, về sau phải cẩn thận hơn nữa, bởi vì anh bây giờ vẫn còn bán tín bán nghi.
Tiếp đó dưới ánh mắt nghi ngờ của anh cô vẫn giúp anh bôi thuốc, Bôi xong, cô dọn dẹp hộp thuốc. Nhìn bộ dáng hiền lương thục đức của cô, Khương Thiên Hạo lại nhịn không được muốn trêu chọc cô: “Cô……bây giờ là tự nguyện muốn ở đây sao? Vậy chúng ta còn chờ cái gì đây?” Anh nghịch nghợm, làm động tác như muốn cởϊ qυầи ra.
Lời anh vừa dút cô liền chạy ra xa đứng ngay cái cửa.
Thấy thế, Khương Thiên Hạo bật dậy đứng lên.