Khương Thiên Hạo quay đầu nhìn cô: “Mắc mớ gì đến cô?”
“Sao anh có thể nói như vậy? Tôi……tôi là………anh…….” Cô bất mãn muốn kháng nghị.
“Cô ấy là vợ chưa cưới của anh.” Khương Thiên Chấn tốt bụng nhắc nhở.
“Ai mướn mày lắm mồm?” Khương Thiên Hạo vẫn còn tức giận với Khương Thiên Chấn.
“Tôi chỉ lo lắng đầu anh bị đánh chắc hỏng rồi mới quên chuyện này.”
“Khương Thiên Chấn!” Khương Thiên Hạo bắn cho hắn một ánh mắt rét lạnh.
“Tôi đi hẹn hò đây.” Khương Thiên Chấn nhanh chóng tắt máy vi tính đi ra ngoài.
“Tôi cũng muốn lên phòng ngủ, các người tiếp tục trò chuyện” Vốn còn đang ngáy to, Khương Thiên Mưu đột nhiên cũng phóng ra một câu nói rồi vọt lên phòng.
Trong nháy mắt phòng khách chỉ còn lại hai người Tần Mật Mật và KhươngThiên Hạo. Khương Thiên Hạo đứng thẳng người, cười nói với cô: “Thì ra cô còn nhớ rõ tôi là chồng chưa cưới của cô, tôi còn tưởng cô đã cho vào dĩ vãng rồi chứ!”
“Tôi không có cho vào dĩ vãng, chẳng qua đây là sự thật, tôi phải đối mặt với thực tế.”
“Tại sao tôi nghe………Cô thật giống như gả cho tôi là một chuyện rất tệ? Chẳng lẽ cô không biết, ở Ý có biết bao cô gái muốn theo đuổi tôi? Bao nhiêu cô gái vì không gả được cho tôi mà hằng đêm đều phải ôm gối khóc thút thít?”
“Thật sao? Vậy chắc là do ánh mắt tôi có vấn đề.”
“Nói như vậy, có nghĩa chuyện tôi là chồng chưa cưới của cô ,cô vẫn chưa nhận thức được sâu lắm.”
Nói xong anh từng bước từng bước tiền lại gần cô. Thật may là cái phòng khách này khá lớn, cô còn có thể lui về phía sau mười mấy bước, nhưng cuối cùng vẫn bị dồn đến góc tường.
“Anh……..anh lại muốn làm gì?” Tần Mật Mật thất kinh: “Anh không được tới đây.”
“Cô sợ cái gì? Cô không phải xem tôi là vị hôn phu cho nên mới quan tâm tôi như vậy sao?”
Nghe vậy, cô tự nói với lòng về sau trăm ngàn lần không được quan tâm tới anh nữa, sự thật chứng minh…….nhìn thấy anh, cô phải tránh càng xa càng tốt.
Thấy cô không nói nên lời, Khương Thiên Hạo đột nhiên bế cô lên, nói với cô: “Nếu là như vậy, tôi sẽ không khách khí.”
“A! Anh làm cái gì vậy?” Tiền Mật thét lớn một tiếng, và hiển nhiên là không có ai để ý tới cô. Khương Thiên Mưu vừa đi vào mộng đẹp dù trời có sập xuống cũng không tỉnh, Khương Kính không có ở nhà, Cát Tân Na cũng đi spa rồi, không có một ai đến cứu cô.
“Để cho cô hoàn thành tốt trách nhiệm vợ chưa cưới này.” Khương Thiên Hạo bế Tần Mật Mật nghênh ngang đi lên lầu.
Hai tay cô ở không trung không ngừng giãy giụa “tôi không muốn! Tôi cái gì cũng không muốn! Anh tại sao lại như vậy? Anh không thể từ từ cùng tôi nói chuyện đàng hoàng sao? Anh tại sao nhất định đối xử với tôi như vậy?
Khương Thiên Hạo nở nụ cười tà ác “rất xin lỗi, tôi phải để cho cô hiểu rõ sự thật --- ---- tôi chính là người như vậy, cô phải chấp nhận, bởi vì trong tương lai chúng ta sẽ phải kết hôn.”
“Anh mau buông tôi raaaaaaaaaaaa!”
“Mệnh lệnh này khó làm.”
Khương Thiên Hạo đẩy cửa phòng mình ra, bế Tần Mật Mật vào đặt lên giường liền đóng cửa khóa lại. Anh quay đầu lại nhìn con mồi nhỏ đang trên giường mình, lộ ra nụ cười âm hiểm………..
Tần Mật Mật bị ném ở trên giường, nhìn nhìn xung quanh căn phòng. Gian phòng thật sự rất sạch sẽ, ngăn nắp, là phòng của đàn ông sao? Tất cả mọi thứ trong phòng đều là màu trắng? Khương Thiên Hạo thích màu trắng ư? Không thể nào? Một ác ma làm sao lại thích màu trắng chứ?
Khương Thiên Hạo ngồi trên giường nhìn Tần Mật Mật đang phát run, bắt đầu cởϊ áσ mình ra.
“Anh! Đang làm hành động gì vậy? Tôi………” Cô run rẩy nói.
Khương Thiên Hạo không thèm để ý tới cô. Cởϊ áσ xong đi qua ngồi kế cô.
“Anh anh anh………………..Không được làm bậy đó!” Cô nhảy dựng lên cách hắn thật xa. Cô nhìn chung quanh căn phòng một vòng tìm cách chạy trốn, sau đó phát hiện căn phòng chỉ có một cửa chính và một cửa sổ. Cô nhanh chóng chạy tới cửa chính nhưng lại không mở ra được, cửa đã bị khóa rồi! Còn khóa dự phòng sao lại để cao như vậy? Cô nhảy lên cũng vớ không tới. Không cam tâm cô lại chạy tới cửa sổ nhìn xuống dưới, từ lầu ba của căn biệt thự này nhảy xuống không chết cũng bị thương nặng.