Chương 23

Hôm nay cũng như thường ngày, vừa đến giờ ăn tối cô liền đến ngồi cạnh Cát Tân Na: “Bác gái, con muốn ngồi cạnh bác giúp bác gắp thức ăn.” Cô vừa nói, vừa cẩn thận quan sát ánh mắt Khương Thiên Hạo. Ánh mắt anh lạnh lùng hình như không được tốt, nhưng bà Cát lại cười rất vui vẻ: “Tốt tốt……chúng ta ăn cơm xong sẽ đi dạo một chút chỗ mà con vừa nói……”

Lúc này bà Cát chú ý tới Khương Thiên Hạo, thấy nét mặt con trai cực kỳ không vui, xem ra con trai bà chắc là mất hứng rồi mà lý do có lẽ là do bà làm mẹ suốt ngày lại giành hết thời gian cô dâu tương lai của nó. Bà biết mình làm vậy không được tốt lắm, nhưng biết sao được, bà thật sự thích con bé!

Chỉ là, dù gì cô cũng là vợ tương lai của con bà………..Nghĩ tới đây, bà liền nói với Tần Mật Mật: “Đi dạo thì hôm nào đi cũng được. Bác nghĩ con nên dành thêm chút thời gian ở bên cạnh Thiên Hạo, dù sao các con cũng sắp kết hôn rồi, không lẽ đi theo bác hoài sao?”

“Con…………….”

Đang lúc cô không biết nói gì thì anh đã lên tiếng trước: “Không cần!”

Lời nói Khương Thiên Hạo thật không nể tình chút nào, điều này làm cho cảm thấy khó chịu vô cùng. Mặc dù cô không muốn ở một chỗ với anh nhưng đó là bản năng, đổi lại là người khác cũng như vậy thôi. Anh nên tỉnh táo suy nghĩ lại xem tại sao người ta lại không thích ở chung với anh, làm gì còn tỏ vẻ bản thân mình cũng không thích ở chung với ai?

Khương Thiên Chấn vừa đi đến kéo ghế ngồi xuống, thấy tình hình như vậy bèn lỗ mãng nói: “Cô nếu không thích Thiên Hạo có thể suy nghĩ đến tôi, như thế nào?”

“Hả?” Tần Mật Mật kinh ngạc nhìn Khương Thiên Chấn, không thốt nên lời. Cô dù sao thì hiện tại trên danh nghĩa cũng là vợ chưa cưới của Khương Thiên Hạo! Anh ta tại sao lại có thể đùa như vậy?



Khương Thiên Hạo khi nghe những lời này, đầu tiên là vẻ mặt trầm xuống, liếc nhìn Khương Thiên Chấn một cái rồi giơ lên nắm đấm, đấm vào mặt Khương Thiên Chấn “Mày nói cái gì?” Mấy ngày nay, tâm tình khó chịu đã tích lũy tới cực điểm, Khương Thiên Hạo vào lúc này đã thật sự phát hỏa.

“Làm cái gì?” Tình huống này khiến bà Cát hoảng sợ, vội vàng đưa tay kéo Khương Thiên Hạo ra, không chịu nỗi cảnh cốt nhục tương tàn.

Không ngờ Khương Thiên Chấn lại không nói xin lỗi, đưa tay lau khóe miệng, khıêυ khí©h Khương Thiên Hạo: “Anh không phải là không muốn kết hôn sao? Anh không phải là không có chút tình cảm nào với Trình Mạn Mạn sao? Như vậy tôi nói những lời này không phải là vừa đúng giải vây cho anh sao, anh nên cảm tôi mới đúng chứ? Anh tức cái gì hả?”

Khương Thiên Hạo đang giơ lên đấm thứ hai thì nghe Thiên Chấn nói, nắm đấm liền dừng lại trên không, không hạ xuống. Khương Thiên Chấn nói cũng không sai, biểu hiện của anh chính xác là thế. Cuối cùng, anh rốt cuộc là đang giận cái gì? Chính anh cũng không hiểu. Khương Thiên Hạo nhìn chằm chằm Khương Thiên Chấn một lát rồi buông hắn ra, đứng lên đi ra ngoài.

“Con đi đâu vậy?” Bà Cát ở sau lưng hét to: “Con chưa ăn xong bữa tối mà?”

“Không có tâm tạng.” Khương Thiên Hạo nói ra cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi.

Tần Mật Mật nhìn bóng lưng anh rời đi trong lòng tràn đầy phức tạp.

“Con không sao chứ?” Bà Cát đỡ Khương Thiên Chấn đứng lên, nhắc nhở: “Con biết rõ ràng cá tính của Thiên Hạo còn đùa giỡn kiểu này, có đau hay không?”