Mặc dù anh đã dừng lại, không ép buộc những gì cô không muốn, nhưng cái tát này của cô dùng hơi quá sức, làm cho anh không khỏi muốn dọa cô một chút.
“Anh thật không hiểu cái gì!” Tần Mật Mật tức giận kêu gào: “Anh thật không hiểu gì hết, tôi muốn gả cho anh thì sao? Cách anh đối đãi với tôi, căn bản không giống một người chồng, anh vừa máu lạnh lại không có tình cảm, làm sao anh có thể hiểu được chuyện này có ý nghĩa với tôi bao nhiêu? Ngu ngốc! Bản thân mình là gì chứ? Anh có vì người khác mà suy nghĩ hay không? Khốn khϊếp!”
Khốn khϊếp? Cô lại dám mắng anh hai chữ này! Chẳng lẽ cô chán sống sao? Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không?
Khương Thiên Hạo nhìn chằm chằm Tần Mật Mật, ánh mắt như muốn gϊếŧ người.
Giây kế tiếp, hắn đột nhiên nắm lấy bả vai Tần Mật Mật, nhìn cô đe dọa.
“Cô…………”
“Cô chỉ cần tiếp tục nói ra câu tôi không thích nghe…….”Nụ cười của anh mang theo tà khí, “tôi không thể bảo đảm, có thể làm ra chuyện gì điên cuồng hơn hay không.”
Nghe vậy, cô cũng rút một ngụm khí lạnh lẽo, đôi mắt run rẩy nhìn Khương Thiên Hạo.
“Nói đi!” Khương Thiên Hạo chọc tức bên tai cô: “Không phải rất thích nói sao? Cô dám nói thêm một chữ nữa đi?”
Tần Mật Mật cắn chặt hàm răng, không dám lời nào, cử động cũng không dám.
Khương Thiên Hạo lúc này mới hả hê buông cô ra, rời khỏi phòng không quay đầu lại.
Cho đến khi nghe tiếng chân Khương Thiên Hạo xuống lầu thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ tới cuộc sống tương lai có thể là một vùng tăm tối, Tần Mật Mật lo lắng không biết phải làm thế nào mới đúng.
Trái ngược với Tần Mật Mật, Khương Thiên Hạo bên này vui vẻ không thể tả. Trong miệng ngâm nga bài hát, trong lòng bắt đầu mong đợi những ngày sau này………..
Buổi sáng hôm sau, Cát Tân Na tự mình bưng tô cháo lên phòng Tần Mật Mật, thấy cô đã tỉnh trong lòng bà cảm giác như đã buông xuống tảng đá to. Bà không biết, tối qua sau khi Khương Thiên Hạo đi ra, cô không có ngủ được.
Cả đêm hình ảnh anh hôn cô như ám ảnh trong đầu, lặp đi lặp đi phá vỡ sự yên tĩnh trong lòng khiến cô không tài nào ngủ được.
Cát Tân Na đối với Tần Mật Mật rất dịu dàng, từ tốn nói: “Thật tốt quá, cuối cùng con cũng tỉnh, Mạn Mạn à, con hại bác lo lắng gần chết.”
Tần Mật Mật nhìn bà, nụ cười rất chân thành.
Bà ngồi xuống, hỏi cô: “Sao lại té xỉu vậy? Con bị thiếu máu hả? Thật may là lúc đó Thiên Hạo đi ngang qua, nếu không con té xỉu bên ngoài mọi người cũng không biết!”
Không cần nhắc tên Khương Thiên Hạo có được không! Cô hận chết anh ta! Tần Mật Mật gào thét điên cuồng nguyền rủa anh ta tận đáy lòng. Cô muốn la lên thật to: các vị đi tìm Trình Mạn Mạn thiệt mà nói! Mọi chuyện không liên quan gì đến tôi! Tôi là Tần Mật Mật, không phải Trình Mạn Mạn……….
Cát Tân Na vỗ vai cô, quan tâm cô: “Con chắc là đói bụng rồi phải không? Tối qua không ăn cơm, hèn gì tinh thần không tốt, sắc mặt kém như vậy.”
Tinh thần cô không tốt, sắc mặt kém đều không phải là do Khương Thiên Hạo sao???
“Con không đói bụng.” Vừa lúc đó, cái bụng như phản bội lời nói của cô kêu lên. Tần Mật Mật đỏ mặt, vội vàng vuốt bụng, vẻ mặt xin lỗi ngước lên nhìn Cát Tân Na.
Bà sửng sốt một chút liền cười nói: “Ở nhà chúng ta không cần khách sáo, con về sau cũng là thành viên trong gia đình này mà.” Bà bưng cháo đến trước mặt cô, vừa giúp cô thổi nguội vừa nói: “Người một nhà, không có gì là không thể nói. nhà họ Khương chúng ta không giống các nhà giàu có khác, chúng ta không có quan trọng các lễ tiết hay hạn chế các phép tắc.”