Lúc này, Tần Mật Mật lật người, đá rơi cái chăn trên người. Trên người cô lúc này chỉ mặc bộ đồ ngủ ren, bộ ngực trắng như tuyết lúc ẩn lúc hiện.
Dáng người vợ của anh thật đẹp…..đẹp đến mức khiến anh muốn chảy máu mũi. Khương Thiên Hạo nhếch mày, hít thật sâu.
Đồng thời, lúc này Tần Mật Mật đang gặp mộng.
Cô mơ thấy cô gặp bạch mã hoàng tử, hết sức dịu dàng chăm sóc cô, dáng người cao lớn, dũng cảm, khi cô đang muốn giang hai tay ra ôm thì lại thấy rõ gương mặt đó.
Thế nào lại là mặt của Khương Thiên Hạo? Cô bị dọa sợ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lập tức thức tỉnh. Mở mắt ra, Tần Mật Mật không ngờ lại nhìn thấy mặt của Khương Thiên Hạo!
Cô hối hận tại sao lại tỉnh dậy, dù gì thì trong mơ ít nhất cô còn có thể sống lâu thêm một chút?
Khương Thiên Hạo vừa thấy cô mở mắt, lập tức thu lại vẻ mặt dịu dàng, bày ra khuôn mặt ác ma.
Anh đến gần khuôn mặt của cô, nở nụ cười ác ma nói với cô: “Cô tỉnh rồi nha?”
Mặt của anh gần như vậy, sẽ không phải là muốn…………..
Vừa nghĩ tới chuyện lúc trước, cô lập tức đưa tay che miệng mình, quyết định liều chết không mở miệng, tránh bị hôn lần nữa.
Khương Thiên Hạo nhìn bộ dạng lo lắng vội vã của cô vừa bực mình vừa buồn cười.
Vợ của anh…….Thật là thú vị làm sao!
Nhìn lại cái hôn sự này, hình như cũng không phải là không được.
“Cô đang sợ cái gì?” Khương Thiên Hạo vừa hỏi vừa đến gần Tần Mật Mật.
Không trả lời, chết cũng không trả lời! Tần Mật Mật thề đánh chết cũng không nói, dùng sức lắc đầu.
“Cô không phải từng nói, nụ hôn đầu của cô là để dành cho ông xã của cô sao? Cái này thật khéo, ông xã của cô cũng chính là tôi, cho nên………..Cô còn tránh cái gì?”
Nói xong, Khương Thiên Hạo liền ra tay đẩy hai tay của cô ra…….
“Không cần………..” Tần Mật Mật kinh hoảng lên tiếng, mà Khương Thiên Hạo nhân lúc ấy cũng bá đạo chiếm lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô, một lần nữa tận hưởng ngọt ngào nơi cánh môi.
Khương Thiên Hạo say mê đôi môi của cô, tỉ mỉ thưởng thức tưởng chừng đôi môi sẽ tan ra bất cứ lúc nào.
Lần đầu tiên hôn cô, căn bản chỉ là chọc ghẹo cô, nụ hôn chỉ là chuồn chuồn lướt nước, quá nhanh, nhanh đến mức anh không cảm nhận được……còn bây giờ phải hết sức chăm chú mà hưởng thụ.
“ưmh….”Tần Mật Mật thử đẩy anh ra, nhưng cánh tay Khương Thiên Hạo cường tráng, cô không thể động đậy, chỉ có gào thét cứu mạng điên cuồng nơi đáy lòng. Cô cảm thấy trong đầu như có tòa núi lửa muốn nổ tung, ùng ùng đánh cho cô đầu óc trống rỗng.
Anh quả nhiên là Ma Thần! Dã man, bá đạo như vậy…….
Nhưng có một điều kỳ lạ, ngoại trừ sợ hãi trong lòng, Tần Mật Mật còn có một cảm giác kỳ quái không biết tên, hình như là…………Cảm giác rung động?
Ôm cô gái trẻ trong lòng, bản năng đàn ông của Khương Thiên Hạo trỗi dậy, hai tay anh vuốt ve thân thể cô, đem áo ngủ mỏng manh kéo lên cao, chân dài trắng như tuyết của cô phơi bày ra ngoài.
Mắt thấy tình huống có thể sẽ mất đi khống chế, hai hàng nước mắt của cô không tự chủ rơi xuống.
Tần Mật Mật lúc này thật tức giận, tại sao lại mềm lòng đồng ý giúp Trình Mạn Mạn, nhận lấy hai mươi triệu đó?
Nước mắt của cô chảy đến bên môi Khương Thiên Hạo, làm thức tỉnh anh. Khương Thiên Hạo dừng lại tất cả mọi động tác.
Tần Mật Mật thừa dịp đánh Khương Thiên Hạo một cái tát, “chát” một tiếng, âm thanh vang lên trong không khí trầm tĩnh.
Khương Thiên Hạo sờ sờ gương mặt mình, ảo não nói: “Cô không phải là muốn gả cho tôi sao? Còn ở đó kiên trì cái gì?”