Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu 2

Chương 10: Không bỏ được phải là ba cô mới đúng

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ôn Hàn Vũ, anh làm gì thế?”

“Làm sao? Chạm vào cô một chút cũng không được?”

Người đàn ông vừa nói vừa vươn ra cánh tay dài, chống hai bên thành ghế của cô, hơi thở bá đạo tỏa ra nồng đậm, theo bản năng Vãn Hâm nín thở, xoay mặt sang hướng khác.

Nơi này là nơi công cộng, Ôn Hàn Vũ lại không kiêng nể gì, cô bởi vì băn khoăn thân phận Tưởng gia, giống như Đàm Tễ vừa nói, người như Ôn Hàn Vũ, ở thành phố B có ai không biết? Nếu ở chỗ này cô lỡ miệng chọc giận đến anh ta, đến lúc đó sự tình sẽ càng thêm phiền toái.

Cô bình tĩnh phân tích lợi - hại một chút, chỉ có thể lựa chọn nhẫn nhịn, kìm nén hô hấp của mình, hạ thấp giọng nói: “Muốn nói gì thì nói đàng hoàng, Ôn thiếu, anh cảm thấy làm trò trước mặt người phụ nữ của anh, động tay động chân với tôi là thích hợp sao?”

Ôn Hàn Vũ nhíu mày.

Phụ nữ của mình?

Cô phân chia rất rõ ràng, lại còn vô cùng rộng lượng, thế nhưng ngay trước mặt anh, nói phụ nữ khác là người phụ nữ của Ôn Hàn Vũ anh, mà Đồng Vãn Hâm cô lại chân chính là một người xa lạ?

Ngực Ôn Hàn Vũ như bị một tảng đá lớn đè nặng, cổ họng như bị nghẹn. Anh biết loại cảm giác này là không thoải mái, chính anh lại không rõ, vì sao bản thân mình sẽ có loại cảm giác không thoải mái này.

Bởi vì bị người phụ nữ này triệt để xem nhẹ?

Hay là bởi vì, giờ phút này khóe mắt, đuôi lông mày của cô không hề che dấu những cảm xúc đó - cảm xúc thật sự chán ghét anh?

Đàm Tễ và Lê Nhược Anh đứng ở một bên, nhìn tư thế đối diện của hai người tuy là thân mật, nhưng khắp người lại phát ra khí thế hoàn toàn không phải như bên ngoài nhìn vào.

Đàm Tễ ho nhẹ một tiếng, biết điều mà nghiêng người nhìn sang bên cạnh, Lê Nhược Anh nhíu mày đẹp nhìn bóng dáng Ôn Hàn Vũ tới gần Vãn Hâm, cô cắn cắn môi, đáy mắt hiện lên cảm xúc không vui, nhưng lại không dám tiến lên nói cái gì.

“Đồng Vãn Hâm, cô không biết cô cũng là phụ nữ của tôi sao?”

Tim Vãn Hâm đột nhiên đập nhanh hơn một chút, đôi lông mày thanh tú càng nhíu chặt lại.

Cái người Ôn Hàn Vũ này, trước kia cô quả thật không biết, cho dù kết hôn được 6 năm, cũng không có bất kỳ tiếp xúc nào, lúc này đây cô trở về cùng lắm mới hai ngày, lại khiến cô cảm thấy, đôi khi anh ta cũng vô cùng – khốn nạn!

“Ôn thiếu, dựa vào cái gì cho rằng tôi là người phụ nữ của anh? Lúc đó chúng ta ngoại trừ bên ngoài treo danh hiệu hữu danh vô thực, cái khác đều không có gì, như thế cũng có thể xem là người phụ nữ của anh?”

Vãn Hâm âm thầm hít sâu một hơi, để bản thân bình tĩnh lại, cô bất giác siết chặt tay vịn của ghế bên cạnh, dùng giọng điệu lãnh đạm lạnh lẽo, từng câu từng chữ mà phản bác: “…Loại định nghĩa này của Ôn thiếu, thật đúng là giúp tôi mở rộng tầm mắt.”

Đôi mắt Ôn Hàn Vũ nheo lại, chỉ không rõ ý tứ mà phun ra bốn chữ: “Khéo mồm khéo miệng.”

“Cô đây là muốn ám chỉ, trong 6 năm qua, tôi chưa từng chạm qua cô một chút, đúng không?”

Vãn Hâm thật sự bội phục anh ta, thế nhưng còn có thể xuyên tạc lời nói đến trình độ này, cô nhấp môi, “Anh không cần đề cao chính mình như vậy, có lẽ những phụ nữ khác đều chờ mong được anh chạm vào, có điều tôi thật sự không hề nghĩ tới, phiền anh buông tay!”

Dù gì Ôn Hàn Vũ cũng là một người đàn ông khôn khéo, người phụ nữ trước mặt này là thật sự chán ghét mình, hay là thật ra chỉ là lạt mềm buộc chặt, anh phân biệt rất rõ ràng. Hai người giao chiến qua vài lần, hiện tại cơ bản anh có thể khẳng định rằng—— Người phụ nữ Đồng Vãn Hâm này, là thật sự muốn ly hôn với mình.

Trong lòng anh thật sự có chút trẻ con, năm đó cuộc hôn nhân này là do cô hoàn toàn khởi xướng, tuy rằng như cô nói, 6 năm qua, bản thân anh cũng không bị tổn thất gì, cũng có giúp đỡ cho Ôn thị. Nhưng Ôn Hàn Vũ anh là ai? Thế nhưng trong lúc không để ý đã bị người ta xem như một khối đá kê chân.

Anh nhíu mày, bàn tay ấn Vãn Hâm thoáng giật giật, lại không buông ra. Thân hình người đàn ông thon dài không lùi mà tiến tới, càng hướng xuống người cô vài phần, tiếng nói trầm thấp, không nghe ra cảm xúc phập phồng: “Thật sự muốn ly hôn?”

“Đúng vậy.”

Vãn Hâm nghe anh nói, lập tức liền tiếp lời, cũng không quên dùng phép khích tướng một lần nữa, “Đương nhiên, trừ phi Ôn thiếu anh thật sự không muốn ly hôn với tôi.”

Ôn Hàn Vũ cười lạnh một tiếng: “Không muốn? Tôi nghĩ người không muốn chúng ta ly hôn, phải là ba cô mới đúng.”

Anh chậm rãi đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống Vãn Hâm, môi mỏng mấp máy: “Đồng tiểu thư, cuối cùng nói một câu với cô, hôn nhân của chúng ta là hôn nhân thương mại. Cô muốn ly hôn, tôi tuyệt đối không có bất kỳ ý kiến gì, có điều trước đó cô nên về bàn bạc chuyện này với ba cô đi, để ông ấy cho tôi một câu trả lời thỏa đáng.”

Vãn Hâm lo lắng nhất cũng chính là cái này. Cô cắn môi đứng dậy, tuy là nơi công cộng, cũng không thể không tranh thủ cơ hội, tiếp lời anh ta: “Tôi biết đây là hôn nhân thương mại, nhưng tóm lại lúc đó cuộc hôn nhân của tôi với anh ra sao, tôi biết có vài lời Ôn thiếu anh không thích nghe, nhưng tôi vẫn muốn nói – cơ bản là ảnh hưởng lẫn nhau. Ly hôn đối với Tưởng gia mà nói, thật sự sẽ có tổn thất, nhưng chẳng lẽ với Ôn thị các người, một chút tổn thất cũng không có?”

“Tôi nghĩ, Ôn thiếu chắc chắn sẽ không vì một người không có quan hệ nặng nhẹ như tôi, khiến lợi ích công ty của mình chịu ảnh hưởng gì?”

Bàn tay Ôn Hàn Vũ cắm vào túi quần, không hề chớp mắt nhìn chăm chú người phụ nữ trước mặt, đầu cô xoay chuyển rất nhanh, phép khích tướng dùng vô cùng linh hoạt.

Đàm Tễ đứng ở một bên, nhướng mày theo tầm mắt nhìn Vãn Hâm, thêm vài phần thưởng thức, trách không được tiểu tử Tần Phiền Cương kia mê muội cô như thế. Khí chất trên người cô, trái lại không giống người thường.

Mà Lê Nhược Anh đang đứng bên cạnh Ôn Hàn Vũ, nghe xong lời cô nói, càng bất động thanh sắc, cô ta trở về nhưng là vì muốn ly hôn với Hàn Vũ?

Ba người đều là ba tâm tư khác nhau, chỉ có Vãn Hâm đang đứng, tinh thần hăng hái nói xong những lời này, điện thoại của cô vừa lúc vang lên, theo bản năng cô lấy điện thoại, nhìn dãy số trên màn hình, sắc mặt tức khắc biến đổi.

Ôn Hàn Vũ vẫn luôn quan sát vẻ mặt của cô, trong nháy mắt trên mặt cô hiện lên khẩn trương, anh thu hết vào đáy mắt.

Ánh mắt người đàn ông sắc bén, đôi tay cắm trong túi quần hơi giật giật, con ngươi nhìn cô, cũng không dấu vết trầm xuống - cô ta cũng có lúc khẩn trương?

Trước mặt anh cô rất nhanh mồm dẻo miệng, hiện tại lại bởi vì một cuộc điện thoại lại khiến cho cô khẩn trương bất an như vậy. Ôn Hàn Vũ thật sự có chút tò mò, là ai gọi?

Động tác Vãn Hâm nhanh chóng cắt đứt cuộc gọi, cô nuốt nuốt nước bọt, cảm xúc cũng chưa kịp ổn định, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Ôn Hàn Vũ, ánh mắt đối phương rất có hứng thú, càng làm cô chột dạ hơn.

Đặc biệt là dưới tình huống đã thuê luật sư, việc này nếu có xảy ra sự cố gì, cô thật sự không dám tưởng tượng hậu quả sẽ nghiêm trọng đến nhường nào.

Vãn Hâm vội vàng cất điện thoại vào trong túi xách, cô thuận tay liền từ vị trí đó cầm túi lên, cũng không nhìn Ôn Hàn Vũ, chỉ nhìn Đàm Tễ nói: “…Luật sư Đàm, hôm nay nếu không tiện, vậy ngày mai tôi gọi lại cho anh. Bây giờ tôi còn có chuyện khác, tôi đi trước.”

Đàm Tễ không có ý kiến gì, loại vụ kiện ly hôn này, cũng chỉ là chút lợi ích của hai nhà, mình chỉ là bên trung gian, cho nên Ôn Hàn Vũ có quyền lên tiếng ở đây. Quan hệ giữa anh và Ôn Hàn Vũ cũng xem như không tồi, trước đó không nghĩ sẽ tiếp nhận, sau lại bởi vì quan hệ Tần Phiền Cương, mới căng da đầu mà tiếp nhận. Dựa theo tình hình trước mắt này xem ra, chính là vấn đề của Ôn thị cùng Tưởng thị, giữa bọn họ không có con cái, không có bất kỳ lợi ích cá nhân nào, vấn đề liền không lớn.

“Được, đến lúc đó lại liên hệ.”

Vãn Hâm gật đầu, trực tiếp lướt qua Ôn Hàn Vũ, liền hướng đến nhà ăn cửa mà đi.

Ôn Hàn Vũ híp mắt, nhìn bóng dáng nhỏ xinh kia dường như là chạy trối chết, không biết có phải do anh quá nhạy cảm hay không, chung quy anh cảm thấy, người phụ nữ này muốn ly hôn với mình - mục đích không hề đơn thuần.

“Hàn Vũ, tôi cũng đi đây.”

Đàm Tễ thu thập tập văn kiện trong tay một chút, vừa mới chuẩn bị chạy lấy người, Ôn Hàn Vũ duỗi tay liền ngăn cản anh: “Cậu quen biết Đồng Vãn Hâm khi nào?”

Đàm Tễ biết, Ôn Hàn Vũ khẳng định sẽ hỏi, việc này anh cũng không nghĩ giấu giếm cái gì, huống hồ cũng khó giấu được với Ôn Hàn Vũ, đơn giản trực tiếp liền nói: “Thật ra tôi cũng không quen biết cô ấy, tôi là chịu sự nhờ vả của người khác.



“Ai nhờ vả?”

“Tần Phiền Cương.”

Đàm Tễ duỗi tay sờ sờ mũi, “Cậu chắc cũng nghe qua, tiểu ngũ Tần gia. Tiểu tử kia vẫn luôn sống ở nước ngoài, chắc là quan hệ không tệ với Đồng Vãn Hâm. Cậu ấy cầu xin tôi, tôi khó mà từ chối. Có điều lời nói lúc nãy, Hàn Vũ, tôi cảm thấy Đồng Vãn Hâm nói cũng không phải không đúng, cậu nên suy xét lại một chút, tôi thật sự không muốn dùng thân phận luật sư gặp cậu trên tòa án, bào chữa cho loại án kiện nhàm chán này. Nếu cậu chịu ký tên, tôi liền đem đơn ly hôn này gửi cho cậu. A tôi thật sự có việc, tôi đi trước đây.”

Chân Đàm Tễ chạy nhanh như đạp trên gió, Ôn Hàn Vũ lại không có ý muốn ngồi xuống, Lê Nhược Anh đứng ở một bên, nhìn thân hình người đàn ông cao dài đứng thẳng, cô hít một hơi, tiến lên: “Hàn Vũ, chúng ta tìm vị trí…”

“Nhược Anh, hôm nay không thể cùng em ăn cơm được.”

Ôn Hàn vũ duỗi tay đè lại tay cô, bất động thanh sắc mà đẩy ra: “Ngày mai tôi sẽ gọi cho em. Còn bây giờ để tài xế đưa em trở về, xin lỗi.”

******************************

Vãn Hâm đi một hơi tới trạm xe buýt, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô lấy ra di động, vội vàng gọi lại dãy số kia.

Chuông điện thoại vang lên chưa đầy hai tiếng, rất nhanh đã có người nghe máy, là một giọng trẻ con non nớt, lanh lảnh kêu: “Mẹ!”

Tâm của cô lập tức liền mềm nhũn, sắc mặt trước đó còn có chút tái nhợt dần dần có lại huyết sắc, khóe miệng cô ôn nhu mà cong lên: “Tiểu Dục, hiện tại bên kia chắc là buổi tối, tại sao con còn chưa đi ngủ?”

“Chú Tần nói, mẹ tìm con, cho nên con mới gọi lại cho mẹ. Con vừa rồi có ngủ qua rồi, mẹ đang ăn cơm sao?”

Con trai cô tuy tuổi còn nhỏ, miệng lưỡi nói chuyện lại là một bộ dáng ông cụ non, dường như Vãn Hâm có thể tưởng tượng ra được, hiện tại con trai mình, bộ dạng cầm di động, khóe miệng cô chứa ý cười càng ôn nhu thêm một chút, ngay giọng điệu cũng thế: “Ăn rồi, Con đấy? Hai ngày qua mẹ không ở nhà, có ngoan ngoãn nghe lời chú Tần không?”

“Mẹ, mẹ nói sai rồi, phải là chú ngoan ngoãn nghe con nói mới đúng, mấy ngày nay con giúp mẹ trông chừng chú ấy rất tốt, chú không có đi ra ngoài lêu lổng.”

Rất nhanh, đầu bên kia liền truyền đến một giọng nam khác, tiếng Trung có hơi cứng, Vãn Hâm ở đầu bên này, nghe rất rõ ràng ——

“Này, tiểu tử thúi, lại ở trước mặt mẹ con nói xấu chú có phải hay không? Có còn muốn chú dạy cho con cách tán gái hay không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »