Chương 1

Người đàn ông như vậy cậu cũng nên tranh thủ một chút

"Tiểu thư, đã tới thành phố B rồi."

Bên tai vang lên một giọng nữ thanh thúy dễ nghe, làm cho hai tròng mắt đang nhắm chặt của cô chậm rãi mở to, Vãn Hâm nhéo nhéo đôi chân mày thanh tú, nhìn thoáng qua, hơi hơi cúi người mình trước mặt nữ tiếp viên hàng không, cô chắp tay cười áy náy:

"Sorry, tôi ngủ quên."

Cô thu lại ánh mắt, cũng không mang nhiều hành lý, chỉ lấy mỗi túi xách của mình, ngay sau khi máy bay hạ cánh, thời điểm ra khỏi cánh cửa máy bay, cô mở di động, rất nhanh một hồi chuông báo tin nhắn vang lên.

Bên trên chỉ đơn giản vài dòng lạnh lùng then chốt: "Đồng tiểu thư, trước đó tiên sinh có ủy thác cho chúng tôi về vụ án, đã có luật sư tiếp nhận, đây là phương thức liên hệ của đối phương, Đồng tiểu thư ngay sau khi hạ cánh là có thể trực tiếp cùng luật sư liên hệ."

Phía dưới là một chuỗi số - số điện thoại.

Những ngón tay mảnh khảnh của cô rất nhanh đem dãy số kia lưu lại vào danh bạ, vừa mới chuẩn bị gọi qua thì tiếng điện thoại vang lên. Nhìn thấy cái tên nhấp nháy trên màn hình, đôi môi đỏ mọng của cô nói vào điện thoại.

"Cậu thật đúng giờ nhỉ."

"Mình đâu chỉ đúng giờ, ngẩng đầu lên nhìn xem, người đứng đối diện mỹ nữ cậu là ai?"

Trong điện thoại, sau câu nói kia là một trận giọng nữ cười khẽ, mang theo vài phần khó nén sung sướиɠ, Vãn Hâm ngẩng đầu lên chỉ trong nháy mắt, liền thấy được khuôn mặt mỹ lệ đã lâu chưa gặp kia, cô gái với mái tóc dài đen nhánh rối tung tùy ý, trên người mặc một bộ thể thao vận động thoải mái, quần áo trước ngực còn có hai con khỉ hài hước, bù lại nàng có dáng người rất tốt, trước lồi sau vểnh, đứng ở cửa sân bay bên cạnh là chiếc xe màu xanh ngọc,có vẻ phá lệ mà quyến rũ

động lòng người.

"An Nhiên!"

Sau đó tắt máy. Nói xong, ý cười nơi khóe môi sâu thêm một chút, cô bước nhanh đi qua đó.

Tiêu An Nhiên nhìn hướng cô mà vẫy vẫy điện thoại trong tay, nhướng đôi mi thanh tú: "Thế nào? Đủ nghĩa khí chứ, nhìn xem bây giờ mới 8 giờ, mình bình thường giờ này vẫn còn lười biếng mà ngủ, hôm nay khó mà có được hai ngày nghỉ đấy."

Hai người vào xe, Tiêu An Nhiên khởi động xe, hỏi người bên cạnh đang cài dây an toàn: "Lần này trở về muốn ở bao lâu?"

"Không có gì bất ngờ xảy ra theo dự tính, một tuần là đủ rồi."

Vãn Hâm lời ít ý nhiều: "Vừa mới nhận được tin nhắn, luật sư bên này đều đã liên hệ tốt, tối nay mình sẽ gọi điện cho anh ta. Với lại, không lâu nữa mình sẽ trở về Ôn gia một chuyến, chỉ cần ký tên xong, mình sẽ trở về Mỹ."

Vãn Hâm cùng Tiêu An Nhiên là đôi bạn tốt cùng phòng, Vãn Hâm vốn là người thành phố B, 6 năm trước, cô cùng với gia đình giàu có nhất thành phố B - Ôn thị có người thừa kế Ôn Vũ Hàn kết hôn, một đoạn hôn nhân không có tình cảm làm cơ sở, tự nhiên sẽ không có kết quả tốt. Vãn Hâm rất rõ ràng, Ôn Hàn Vũ không có khả năng để ý đến dạng người con gái như mình, huống chi, năm đó cô gả cho anh, là có mục đích.

Bây giờ nghĩ lại, thời gian 6 năm qua đi, bọn cô đã 29 tuổi. Năm đó 23 tuổi, gả vào Ôn gia, nháy mắt, 6 năm đều đã là quá khứ, thanh xuân của cô đều tiêu hao vào đoạn hôn nhân không tình yêu, đoán chừng người chồng kia của cô, ngay cả chính mình có hình dáng ra sao cũng không nhớ được?

Chẳng qua, cô thế nhưng hình dáng của Ôn Vũ Hàn lại nhớ rất rõ ràng.

Trong lòng tất cả phụ nữ thành phố B, người đàn ông hoàn mỹ nhất, giơ tay nhấc chân, đều làm cho người ta thần hồn điên đảo bởi vẻ mị lực nam tính, dù cô đang ở nước Mỹ, luôn luôn, biết về anh thông qua tin tức tài chính và kinh tế, hoặc là ngẫu nhiên những tin tức bát quái về quan hệ nam nữ, làm cho cô nghĩ muốn quên đều khó khăn.

"Thật sự muốn ly hôn với anh ta?"

Tiêu An Nhiên thanh âm vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Vãn Hâm, cô vừa ngấng đầu, liền nhìn thấy vẻ mặt đáng tiếc của Tiêu An Nhiên: "Ngày hôm qua mình còn nhìn thấy Ôn tổng, anh ta thật sự là ngày càng có mị lực. Nói thật, việc làm của cậu giúp cho nhiều phụ nữ khác có cơ hội, mình là có trách nhiệm nói với cậu một câu - Người đàn ông như vậy, cậu hẳn là nên tranh thủ một chút!"

Vãn Hâm thật ra không quá để ý, cô một tay tùy ý mà nghịch nghịch dây an toàn trước ngực, môi đỏ mọng nhếch lên một cái, dùng lực mình đem đỉnh đầu hạ thấp xuống, tìm vị trí thoải mái, tựa vào ghế dựa, giọng nữ mềm mại, phát ra một cách lười biếng: "Như thế nào, vị kia làm cho cả phụ nữ thành phố B đều thần hồn điên đảo - Ôn đại tổng tài, đêm qua còn phóng điện với cậu?"

"Đồng Tiểu Vãn!"

Tiêu An Nhiên đời này lúc phát bực mới kêu nhũ danh của cô, cô ấy nhíu đôi mi thanh tú, hừ một tiếng: "Biết mình hay nói đùa, vị kia chính là chồng của cậu đấy!"

"Chỉ là cái danh xưng mà thôi."

Vãn Hâm không để ý lắm nhún nhún vai, không nghĩ sẽ tiếp tục đề tài này, cô híp nửa mắt, chỉ vào phía trước: "Lái xe cẩn thận, mình tạm thời nghỉ ngơi một chút, tới nơi thì gọi mình."

Tiêu An Nhiên thấy đầu cô nghiêng một chút, liền nhắm hai mắt lại, cô chịu đựng muốn thở dài một tiếng. Hi vọng chính mình cho rằng nhiều năm qua thật là tốt, cô vẫn là hiểu rõ tính tình của mình, cô thật ra đối với Ôn Hàn Vũ không có nhiều tơ tưởng gì cho lắm.

Giống như là Vãn Hâm vừa mới nghĩ như vậy, vị kia làm cho cả phụ nữ thành phố B thần hồn điên đảo bởi người đàn ông "chất lượng tốt", rõ ràng là cùng cô kết hôn 6 năm vợ chồng, hai người so với người lạ còn muốn xa lạ hơn.

***********

"Ôn tổng, lão phu nhân gọi đến ạ."

Trợ lý gõ cửa tiến vào, hướng về phía trước, nhìn người đàn ông đang vùi đầu trong đống văn kiện, cung kính mở miệng: "Nói là muốn anh buổi tối trở về một chuyến."

Người đàn ông cũng không ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài xinh đẹp, khớp xương rõ ràng, anh cầm bút máy, tại mặt trên văn kiện vận dụng ngòi bút như thần, nghe được lời nói của trợ lý, chỉ nặng nề lên tiếng, giọng nam trầm trầm, giàu từ tính: "Hôm nay ngày bao nhiêu?"

"Hôm nay là 15."

Ôn Hàn Vũ dừng bút một chút, rốt cuộc ngẩng đầu lên.

Đứng ở trước mặt anh là nữ trợ lý, tuy rằng đến tuổi kết hôn nhưng sống chết, cũng đi theo Ôn Hàn Vũ đã...7 năm, nhưng không được thừa nhận. Cấp trên của cô, có ngũ quan tinh xảo, hoàn mỹ khiến cho tất cả phụ nữ trong thành phố đều say mê.

Người đàn ông này, vẻ ngoài quá mức xuất sắc, nhất là hai phiến môi bạc khêu gợi, mỉm cười, đầy ma lực đều làm cho người ta hít thở không thông.

Giống như nửa đầu năm nay, còn có một nhà tạp chí đưa ra một tin tức bát quái - thống kê phụ nữ thành phố B nghĩ đến muốn hôn môi với người đàn ông nào nhất.

Cô nhớ rõ, lúc ấy Ôn Hàn Vũ chiếm cứ vị trí đầu bảng.

Người đàn ông này, đem so sánh với tất cả các ngôi sao đều hơn hẳn, thật sự là tai họa của phụ nữ mà. Người ngoài cơ hồ muốn quên, anh kỳ thật đã kết hôn được 6 năm, chẳng qua cũng không có gì kỳ lạ. Ôn tổng anh có vợ, có một cuộc hôn nhân, cũng tương đương với trong sạch, không có gì, thời gian lâu, tự nhiên càng dễ dàng làm cho người ta quên đi.

"Tôi biết rồi."

Ôn Hàn Vũ buông bút máy trong tay, tay tùy ý kéo kéo cổ áo, anh bưng lên một ly cà phê, lạnh lùng nhấp một ngụm, nhướng mi: "Buổi tôi cô tan tầm sớm một chút đi, tôi trực tiếp trở về."

Trợ lý cuối đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì, vừa mới chuẩn bị rời đi lại dừng bước, cô do dự một chút, cuối cùng vẫn là nói: "Ôn tổng, còn có chuyện quên nói với ngài."

"Hửm?"

"Buổi chiều hôm nay, thời điểm công ty có người đi sân bay đón khách hộ, vừa lúc ở bên kia thấy được một người, hình như là thiếu phu nhân của Ôn tổng."

Ôn Hàn Vũ buông ly cà phê, một chút động tác theo bản năng, anh nâng mi mắt, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ qua cánh môi như hoa, đáy mắt thâm thúy hiện lên một tia ngoài ý muốn, giống như còn chưa có phản ứng lại được, trong miệng trợ lý "thiếu phu nhân" là ai.

"Cô nói ai?"

Trợ lý sửng sốt một chút, nhất thời có chút xấu hổ.

Cấp trên đang nghe đến chính mình nhắc tới anh kết hôn đã 6 năm từ lúc cưới thiếu phu nhân đến giờ, cư nhiên là bộ dáng với vẻ mặt mờ mịt, cô đột nhiên không biết làm thế nào tiếp tục đề tài này, hoặc là cô đại khái là lắm miệng.

Trợ lý ho nhẹ một tiếng, cuối cùng vẫn là cẩn thận mà nói: "Ôn tổng, anh thật sự có thiếu phu nhân, Đồng Vãn Hâm."

"Đồng Vãn Hâm."

Ôn Hàn Vũ ngón tay thon dài chậm rãi mơn trớn mép ly, hai cánh môi bạc khêu gợi hé ra hợp lại, ba chữ kia theo khe hở môi anh mà phát ra, như là thì thào.

"Cô ấy đã trở lại?"

Trợ lý lúc này mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ, Ôn tổng ít nhất còn nhớ rõ, anh ấy hóa ra lại có một người vợ như vậy.

Cô vội vàng gật đầu: "Cụ thể tôi cũng không phải rất rõ ràng, chẳng qua trước đó công ty xác nhận có người nhìn thấy, cho nên tôi liền, lắm miệng cùng Ôn tổng anh báo một câu."

Ôn Hàn Vũ không cảm xúc gì gật đầu một cái, anh tựa hồ cũng không tính toán tiếp tục đề tài này, giống như là cái gọi là " thiếu phu nhân" trở về, đối với anh mà nói, cũng không có ý nghĩa gì, nâng lên cổ tay nhìn nhìn đồng hồ xem thời gian, sau đó cất giọng lãnh đạm phân phó: "Cô trước hết tan tầm đi, tôi không sai biệt lắm cũng sẽ trở về."

Trợ lý thập phần thức thời: "Vậy Ôn tổng, tôi đi trước."

Sau khi đợi trợ lý rời khỏi, Ôn Hàn Vũ trực tiếp theo vị trí từ ghế đứng dậy, người đàn ông dáng người cao ngất, trên người còn mặc đơn giản nhất là áo sơ mi trắng, phía dưới là quần tây đen, màu sắc đơn điệu, làm tôn lên khí thế cường đại từ người anh thoát ra.

Anh vươn tay, cầm lấy áo khoác tây trang trên giá, thuận tay cũng đem chìa khóa xe trên bàn cầm lấy, cũng giây tiếp theo, động tác dừng lại.

Con ngươi thâm thúy chợt lóe, anh không biết là vừa rồi nhớ tới cái gì, cơ hồ là theo bản năng vươn tay, kéo ra một bên ngăn kéo, ngón tay dài tùy ý đẩy ra mặt trên hai bên văn kiện, ngăn kéo phía dưới cùng quả nhiên là có đặt một cái hộp.

Anh lấy ra, giơ lên đến trước mắt.

Là một tờ giấy chứng nhận kết hôn, đã 6 năm rồi?

Đồng Vãn Hâm 3 cái từ này, nếu không phải trợ lý đột nhiên nhắc tới, anh là thật sự, cơ hồ đều quên mất người phụ nữ này có tồn tại.

Cái kia, anh Ôn Hàn Vũ đã cưới 6 năm, có vợ rồi.

Ngón tay dài hơi lạnh của người đàn ông nắm một góc tờ giấy kết hôn, con ngươi thâm thúy hơi hơi nhíu lại, ảnh chụp này, là 6 năm trước thời điểm bọn họ kết hôn, vì phối hợp Ôn gia cùng Tưởng gia làm đám hỏi, miễn cưỡng phối hợp, nhưng nói thật, một chút đều không có cảm giác.

Sau cũng là bởi vì mình phải trả lời một buổi phỏng vấn, mới miễn cưỡng cho phép trợ lý đem ảnh chụp này đặt ở trên chính bàn làm việc của mình, lúc sau đều bị để ở bên trong ngăn kéo, không thấy ánh sáng mặt trời.

Ôn Hàn Vũ nhìn thấy trên ảnh chụp, người con gái đều là nụ cười cứng nhắc giống nhau, đôi lông mày rậm đồng nhất, đột nhiên cảm thấy được, chính mình nhưng thật ra rất muốn gặp một lần người vợ 6 năm không thấy này.

Đồng Vãn Hâm, 6 năm không gặp đi?

****************

Vãn Hâm đem hành lý đặt ở bên chân, nhìn ngôi nhà có cửa sắt lớn trước sau như một khí thế to lớn.

Cô nhưng thật ra không có chìa khóa, cho nên liền vươn tay đè chuông cửa, không lập tức mà sau một lúc mới nhìn thấy có người ra mở cửa, là người hầu, bất quá nhìn thấy, cô nghĩ sẽ không nhận ra, trái lại vẻ mặt kinh ngạc: "Nhị, nhị tiểu thư?"

"Xin chào."

Vãn Hâm hướng về phía người hầu giơ tay lên chào một cái tự nhiên hào phóng mà nở nụ cười tươi, mang theo hành lý liền hướng vào trong mà đi, người hầu thời điểm phản ứng được, chạy tới cửa chính nói.

"Nhị tiểu thư, cô làm sao lại đột nhiên trở về? Lão gia cùng nhị phu nhân cũng không có nói qua."

Vãn Hâm đem hành lý đặt ở trong phòng khách, cô nghiêng người đi vào trong, nhìn thấy trang hoàng xa hoa, phòng khách to như vậy, lại trống rỗng, không một bóng người, cô không đáp mà hỏi lại: "Mọi người trong nhà đều đi ra ngoài?"