Chương 8

Đoạn Kim Thần khẽ cười, đôi mắt đen không hề do dự, anh cẩn thận và nhẹ nhàng bế Đường Hoan rời khỏi căn nhà.

Hơi thở của cô yếu ớt, vội vàng lên tiếng: “Máy quay….



Đoạn Kim Thần hiểu ý của cô, quay người lại nhìn thấy gã đàn ông đang nằm dưới đất tay cầm máy quay.

Anh bước đến trực tiếp giẫm nát nó, nhìn thấy thẻ nhớ bên trong, anh bế Đường Hoan trên tay không hề tốn chút sức lực nào rồi cúi người nhặt chiếc thẻ nhớ, sau đó quay người rời đi.

Trong lòng Đường Hoan có chút khó chịu, cô cảm thấy tức giận đối với sự chu đáo và những lời uy hϊếp của người đàn ông này.

Cô rủ mắt xuống nhìn mấy gã đàn ông nằm lăn lộn bên trong, hai tay cô siết chặt lại, làm nhăn nhúm chiếc áo phẳng phiu của Đoạn Kim Thần.

Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt bầm tím và sưng phồng của cô, Đoạn Kim Thần khẽ lên tiếng, giọng nói chứa đựng một sự bá đạo mạnh mẽ: “Đợi vết thương của em khỏi, chúng ta sẽ trả lại tất cả những sự sỉ nhục mà em phải chịu, anh sẽ làm chỗ dựa cho em, em hãy làm những gì mình muốn làm.



Những lời nói của anh vang lên trên đầu cô, khiến trái tim đang tủi thân của cô đột nhiên bị chấn động.

Mặc dù cô biết Đoạn Kim Thần đối tốt với cô là có mục đích, mặc dù cô căm ghét người nhà họ Đoàn, nhưng lúc này cô tình nguyện dựa vào người đàn ông này, ỷ lại vào anh ta.

Từ hôm đó Đường Hoan bị Đoạn Kim Thần đưa vào bệnh viện, cô không hề gặp lại người đàn ông kia, thậm chí cũng không có ai đến làm phiền cô.

Đường Hoan ở lại bệnh viện ba ngày, sớm đã vượt qua thời hạn giao dịch với Đường Kha Thành.

Cánh cửa phòng bệnh mở ra và truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, Đường Hoan cho rằng là Đoạn Kim Thần đến, ai mà ngờ khi ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Đoạn Lâm Phong đang tiến về phía cô.

Đường Hoan cau mày, ngữ khí lạnh lùng: “Anh đến đây làm gì? Đến xem tôi chết hay chưa sao? Nhưng hình như khiến anh thất vọng rồi, bây giờ tôi rất ổn.



Đoạn Lâm Phong bước đến trước giường bệnh, khẽ cau mày: “Hoan Hoan, em quá bốc đồng rồi, em không nên bướng bỉnh như thế này, nếu như em ngoan ngoãn nghe lời giao ra bản sao lưu đó, thì em đã không phải chịu nỗi đau lớn như vậy.



Lời nói của anh ta khiến tâm trạng Đường Hoan khẽ trùng xuống, cô ngẩng đầu lên và lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh cũng tham gia vào chuyện đó?”

Đường Hoan càng kinh ngạc hơn khi Đoạn Lâm Phong biết đến video mà Đường Vãn Tình bị cưỡиɠ ɧϊếp ba năm trước!

Đoạn Lâm Phong cười khổ: “Trước đây anh đã nói, anh sẽ không để ai làm tổn thương em, nếu như anh biết Lê Mỹ Mỹ cho người đến đối phó em, sao anh lại không cứu em chứ?”

“Anh đừng có nói một cách chân thành như vậy, tôi cảm thấy thật buồn nôn!” Đường Hoan không muốn quan tâm đến việc tại sao anh ta biết về bản sao lưu, bây giờ chuyện của anh ta không liên quan gì đến cô.

Sắc mặt Đoạn Lâm Phong liền thay đổi, anh ta nắm lấy vai của Đường Hoan và ép cô nhìn thẳng vào anh ta: “Hoan Hoan, việc làm sai trái mà mẹ em làm đã hủy hoại cuộc sống của Vãn Tình, lẽ nào em lại muốn làm hại cô ấy một lần nữa sao? Tối qua Vãn Tình đã kể hết mọi chuyện cho anh, anh không trách em, em hãy giao bản sao lưu ra, như vậy mọi người đều thoải mái.



Haha! Thì ra là như vậy, lũ người Lê Mỹ Mỹ đã đi một nước cờ rất hay, họ sợ cô sẽ đưa bản sao lưu cho Đoạn Lâm Phong nên đã diễn một màn đau khổ trước mặt anh ta.

Cô hất mạnh cánh tay của anh ta ra: “Đoạn Lâm Phong, anh cho rằng anh là ai? Tôi nói cho anh biết, cho dù tôi bị đánh chết tôi cũng sẽ không giao bản sao lưu này ra, tôi chính là muốn gϊếŧ chết Đường Vãn Tình, khiến chị ta thân bại danh liệt!”

“Còn nữa!” Đường Hoan túm lấy cổ áo của Đoạn Lâm Phong và cảnh cáo anh ta: “Đừng đổ tội cho mẹ tôi, chuyện này là do kẻ thù của Lê Mỹ Mỹ gây ra, mẹ tôi có lòng tốt bỏ tiền ra mua lại chiếc USB rồi hủy nó đi, không ngờ chưa kịp hủy thì đã bị mụ tiện nhân kia gϊếŧ hại rồi!”

“Hoan Hoan, em….

.

” Đoạn Lâm Phong cau mày, lần đầu tiên anh nhìn thấy Đường Hoan tàn nhẫn như vậy, anh gỡ hai tay của cô ra và quát lớn lên: “Em đừng giỡn nữa, hãy giao bản sao lưu ra đây, nếu không bà ngoại em có bị làm sao anh cũng không dám bảo đảm đâu, Hoan Hoan, em đừng ép anh làm như vậy.



Đường Hoan cười khẩy: “Anh uy hϊếp tôi sao? Vậy phải để xem tôi có rơi vào tay anh hay không!”

May mà cô trước đó đã sắp xếp ổn thỏa chuyện của bà ngoại, nếu không bây giờ sẽ phải chịu sự khống chế của người khác.

Cô chỉ tay ra cửa: “Cửa ở bên đó, anh tự mình cút đi!”

Đoạn Lâm Phong một tay túm lấy Đường Hoan, tay còn lại nhanh chóng bóp cổ cô, nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng câu lạnh lẽo: “Đường Hoan anh nói cho em biết, sự kiên nhẫn của anh có giới hạn, đừng có không biết điều như vậy—”

Cổ cô bị bóp chặt, nếu như mạnh thêm chút nữa cô sẽ bị ngạt thở.

Mùi vị của cái chết đang lan ra xung quanh cô, nhưng cô vẫn cố kìm nén sự sợ hãi trong lòng, cô tức giận nhìn vào đôi mắt đang phẫn nộ của Đoạn Lâm Phong.

“Haha, nói đến việc không biết xấu hổ, sao tôi có thể so được với anh.

” Câu nói mang theo sự mỉa mai vô cùng rõ ràng.

Khi Đoạn Lâm Phong nghe thấy, những lời này giống như những chiếc gai nhỏ đâm vào trái tim anh, không thể nhìn thấy mà cũng không thể rút chúng ra, nó mắc trong lòng khiến người ta đau đớn.

Trước đây khi cô mỉm cười quyến rũ đứng trước mặt anh luôn khiến anh cảm thấy nao nao trong lòng, nhưng bây giờ khi nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, anh chỉ hận không thể bóp chết cô!

Ngay khi anh ta đang định mở miệng nói thì cánh cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.

Đoạn Kim Thần đi đến cướp Đường Hoan từ trong tay của Đoạn Lâm Phong.

“Khụ khụ….



Đoạn Lâm Phong loạng choạng vài bước mới đứng vững, sau đó nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa đột nhiên xuất hiện một cách cảnh giác.

Một người bị bóp cổ trong một thời gian dài như Đường Hoan ho khan không ngừng vì thiếu oxy.

Đoạn Kim Thần đưa tay ra giúp cô vén mấy sợi tóc rối ra sau tai: “Em hãy ngoan ngoãn ngồi im, đợi một lát nữa anh sẽ đưa em về nhà.