Nhìn thấy hai người phụ nữ đấu đá Tôn Yên Thần cũng biết chuyện gì xảy ra,
trực tiếp đi đến đẩy Phương Tiểu Anh ra ôm Cố Gia Hân vào lòng
"Cô điên à?" trong mắt anh có tức giận cũng có quan tâm mà cái quan tâm kia là dành cho Cố Gia Hân
Bị anh đẩy Tiểu Anh liền mất đà ngã xuống đất cổ tay chống xuống liền bị trẹo,
dù đau nhưng một tiếng cô cũng không kêu đưa mắt nhìn đôi nam nữ ân ân ái ái ở đó,
Liền đứng dậy muốn đi lên phòng,
Nhìn thấy Phương Tiểu Anh muốn rời đi, Tôn Yên Thần bỏ Cố Gia Hân qua một bên tiến đến nắm lấy tay Tiểu Anh kéo lai,
cái tay mà anh kéo lại vừa vặn là cái tay bị trẹo lúc nãy khiến cô đau đến nhíu mày nhăn mặt
"Xin lỗi cô ấy mau" anh tàn nhẫn siết chặt tay cô,
Phương Tiểu Anh hít sâu một cái ánh mắt mang theo chán ghét quay qua nhìn anh, sau đó liếc sang Cố Gia Hân
"Xin lỗi"
"Anh vừa lòng chưa?" ánh mắt cô thất vọng, xa lạ nhìn anh như đang nhìn người dưng
nhìn đến nổi anh tức giận
" Quỳ xuống xin lỗi" Anh lại tàn khốc ra lệnh
"Đủ rồi Tôn Yên Thần" Phương Tiểu Anh quát thẳng vào mặt anh, cái gì vậy chứ?
tiểu tam đến nhà làm khó chính cung như cô mà chồng cô lại bắt cô quỳ xuống xin lỗi cô ta đây là đạo lý gì chứ,
"Chát" Phương Tiểu Anh thấy má mình nóng lên, anh lại đánh cô,
mà cái tát này giáng xuống đánh tan nát chút tình cảm của cô dành cho anh
"Ai dạy cô lớn tiếng với chồng cô như vậy? Là Thương Thụy Mặc dạy à?"
" Đứa con kia cũng là của hắn phải không?"
Tôn Yên Thần rất ghét cái cảm giác cô xem anh là người dưng như vậy, lại nhớ tới cái thai của cô khiến anh không thể bình tĩnh nổi,
"Chát" lần này vang lên là Tôn Yên Thần bị đánh,
"Tôn Yên Thần anh là đồ khốn nạn, tôi hận anh" Phương Tiểu Anh đau lòng hét thẳng vào mặt Tôn Yên Thần một chút kiêng dè cũng không thấy,
lệ Phương Tiểu Anh chảy thành hai hàng thất vọng tràn trề nhìn anh, cô mất đi đứa bé cô cũng không có hận anh, chỉ trách bản thân vô dụng
cô nghĩ đứa bé cũng là con anh, mất con anh cũng sẽ buồn lắm
Hôm đó anh tra tấn cô cũng không biết cô đang mang thai,
nhưng mà hôm nay cô sụp đổ rồi, đứa bé đó anh lại cho là con của Thương Thụy Mặc, một chút đau lòng hay tự trách trong mắt anh cô đều không có nhìn thấy,
cô lại thương cho con tim mình sao lại trao nó cho một con người tàn ác như Tôn Yên Thần.
Cố Gia Hần ngồi một bên coi kịch cũng há hốc mồm không ngờ Phương Tiểu Anh lại chơi lớn đến vậy.
Tôn Yên Thần bị đánh đến ngơ, cô đánh anh không đau bao nhiêu nhưng lại đánh anh? vì Thương Thụy Mặc mà đánh anh? một người như Tôn Yên Thần sao lại để yên được?
Răng anh nghiến qua nghiến cầm lấy đầu cô muốn đập vào tường nhưng mà lại có bàn tay giữ tay anh lại
"Thôi đi, Yên Thần cô ấy cũng xin lỗi em rồi đừng đối xử với cô ấy như vậy?"
Cố Gia Hân tuy là muốn ngồi cái ghế Tôn phu nhân
nhưng cô ta chưa ác độc đến nổi khiến người ta bị đập đầu vô tường, không cẩn thận sẽ mất mạng nha,
ba mẹ cũng đã dạy cô rồi, làm gì cũng phải có đạo đức nghề nghiệp.
Tôn Yên Thần nhìn qua vẻ mặt đau khổ tiều tụy như sắp chết của Phương Tiểu Anh mới bình tâm lại, liền ném cô ra, quay lưng ôm eo Cố Gia Hân rời đi,
để lại một mình Phương Tiểu Anh hai mắt trống rỗng, như con búp bê rách nát bị người bỏ rơi,
trong đầu cô toàn là câu hỏi,
Tại sao?rốt cuộc tại sao phải đối xử với cô như vậy? cô yêu anh đến như vậy mà? cô đâu phải ai khác, cô là vợ anh mà?
Phương Tiểu Anh không cách nào tìm ra câu trả lời cho chính mình,
cô thật sự quá mệt mỏi rồi không muốn lại tiếp tục yêu anh nữa.
Dừng lại đi.