Đại sảnh buổi tiệc của Hàn Thị rất quy mô, khách mời đều là những gia tộc danh tiếng, các tập đoàn lớn với bề dày kinh doanh hàng trăm năm, có cả những minh tinh màn bạc đều có mặt ở đây.
Khung cảnh vô cùng rực rỡ,ánh đèn pha lê chiếu lên phần sân khấu biểu diễn thời trang và màn ra mắt sản phẩm mới hai bên lối đi là hoa hồng trắng được cài thêm những chiếc đèn ở bên trong nhìn càng rực rỡ hoa lệ.
Khi Hàn Nguyên Phong và Mạc An Nhiên bước vào tất cả mọi người đều ngoái lại nhìn trầm trồ tán thưởng:
_ Hàn Tổng tới kìa, ôi nhìn người phụ nữ đi cạnh anh ấy kìa, xinh đẹp thanh lệ vô cùng thanh thuần, đúng là trai tài gái sắc nha
_ Người vợ trên danh nghĩa của anh ấy đấy, nghe nói anh ấy không yêu cô ấy đâu
_ Hàn thiếu gia không hổ danh Hắc Ưng một vùng, ở Hà Thành này không ai dám chọc.
_ Người phụ nữ bên cạnh là ai thế, là tình nhân bao nuôi hay vợ, nhìn cũng xứng đó chứ.
_ Người vợ được mua về bằng tiền
_ Uh chức Hàn Phu nhân không xứng với cô ta.
_ Nhìn Hàn Tổng không những đẹp trai, tài giỏi mà vô cùng giàu có cô ta khác gì đỉa đu chân hạc đâu.
_ Tôi còn nghe nói cô ta bày mưu cho côn đồ hãʍ Ꮒϊếp em gái ruột của mình tới chết để leo len giường Hàn Tổng kia.
_ Thật Kinh tởm.
...
...
Tất cả một mảnh huyên náo, ai cũng bàn tán về hai người, nhưng tất cả đều nói An Nhiên ko xứng với chức Hàn Phu nhân, bất giác tay cô đang để bên hông nắm chặt lại, trong tim như cả ngàn mũi dao đâm trúng máu chảy ra đầm đìa, cố tỏ ra bình thản để anh không phát hiện ra, Nguyên Phong ở bên cạnh thu hết biểu cảm của cô vào trong mắt giọng nói lạnh lùng:
_ Bọn họ nói gì kệ bọn họ, cô tốt hơn hết ngoan ngoãn cho tôi đừng để tôi mất mặt.
An Nhiên ngước mắt lên nhìn anh,anh không hề biết cô đang bị tổn thương rất sâu vì những lời người ta nói về cô,anh gián tiếp giúp họ vũ nhục cô. Cô chợt thấy thì ra khi nỗi đau chất chồng nó sẽ trở lên chai sần, dù rất đau nhưng cô vẫn nuốt nước mắt vào trong giọng cũng trở lên lạnh lùng:
_ Vâng Hàn tổng.
Nguyên Phong được rất nhiều người đi tới chúc rượu, họ đều nhìn chăm chăm xem người đi cạnh anh là ai, không những khổng nể nang gì họ còn mang cả con gái tới để nâng ly cùng anh, An Nhiên vẫn yên lặng ở bên với thái độ bình thản, cô không muốn đấu đá hay tranh giành gì bởi cô biết người đàn ông cô đang đi bên cạnh này sẽ không bao giờ thuộc về cô, những năm tháng hy vọng thất vọng cùng tổn thương đã dạy cô học được cách buông tay.
Khi mọi người chào hỏi anh đi hết thì cũng là lúc điện thoại trong túi anh đổ chuông anh nhìn điện thoại đôi mày kiếm nheo lại cất giọng lạnh lùng:
_ Có chuyện gì.
Đầu dây bên kia giọng Mỹ Lệ gấp gáp:
_ Hàn Tổng đã sảy ra chuyện rồi, Cao Bạch Nguyệt trên đường tới đây đã sảy ra tai nạn hiện đã nhập viện vết thương tuy không nặng nhưng không thể làm Vedette cho buổi ra mắt ngày hôm nay, tôi e có người giở trò.
Hàn Nguyên Phong cả người tỏa ra hàn ý, dám giở trò sau lưng anh là đang tìm chết. Giọng anh mang hàm ý chết chóc:
_ Tìm người thay thế.
Mỹ Lệ như choáng váng, sếp nói gì vậy tìm đâu ra người đủ tiêu chuẩn để làm người đại diện đươc, nhưng trong đầu cô ấy lại chợt nhớ tới Huỳnh Nhật Lê, liền nhanh miệng nói:
_ Thưa Hàn Tổng hiện tại do gấp ko tìm được người chúng ta gọi cô Nhật Lê được không ạ.
Nghe tới Huỳnh Nhật Lê, đôi mày kiếm càng nhíu lại, ánh mắt thâm thúy với cái nhìn rét lạnh không nhiệt độ, giọng anh như tuyệt tình:
_ Không cần loại đàn bà thủ đoạn đó. mau nghĩ cách đi.
Nói rồi anh cup máy một cách dứt khoát Quay qua nhìn An Nhiên đang đứng lặng lẽ ăn miếng bánh ngọt nhỏ cách anh không xa, nhìn cô lúc này rất đơn thuần, ôn nhu yếu đuối gương mặt thanh tú mỗi lần nở nụ cười luôn khiến người đối diện sinh ra cảm giác muốn yêu thương và bảo vệ.
Tiếng chuông điện thoại của anh lại tiếp tục vang lên giọng anh mất kiên nhẫn:
_ Nói đi.
Mỹ Lệ lúng túng dò hỏi:
_ Hàn Tổng xin phép cậu cho chúng tôi để Mạc An Nhiên làm Vedette được ko ạ, theo tôi nghĩ tới hiện tại không ai thích hợp hơn cô ý, với lại đó là thiết kế của cô ấy ạ.
Hàn Nguyên Phong nghe vậy ánh mắt nãy giờ không rời khỏi người cô càng thêm thâm trầm, anh hơi do dự nếu để cô làm Vedette thì ngày mai các mặt báo, thông tin trên mọi phương tiện truyền thông đều có hình ảnh của cô, anh không muốn cho tất cả những người đàn ông khác biết đến cô, anh chỉ muốn cô mãi là người vợ bí ẩn của anh.
Nhưng cuối cùng anh vẫn đi về phía cô, cầm tay cô kéo cô vào hậu sân khấu, sau khi nói gì đó với Mỹ Lệ anh giao cô cho cô ấy.
_ Hả? c Mỹ Lệ em làm Vedette sao được ạ, em chưa bao giờ đi Catwalk em không đảm nhận được đâu c ơi.
Mỹ Lệ ngắm nhìn cô, An Nhiên rất đẹp làn da trắng mịn như ngọc, đôi môi đỏ mọng, trang điểm và búi tóc rất tùy ý, hôm nay cô mặc chiếc váy này đã tôn lên rất nhiều nét đẹp của cô, nhưng nếu cô mặc chiếc váy do cô thiết kế kia sẽ rất lộng lẫy thanh lệ.Mỹ Lệ sua tay kéo cô đi thay đồ vừa đi vừa nói:
_ Theo thẩm mỹ của chị thì không ai xứng hơn em mau đi thay đồ, trang điểm xíu đi.
_ Nhưng chị ơi một bên tay của em không nhấc lên cao được chị à.
Lúc này Mỹ Lệ mới nhìn cô, nhìn cánh tay trái kĩ hơn thì thấy nó vô lực, mắt cô ấy mở lớn muốn hỏi li do nhưng sợ chạm vào nỗi buồn nào đó của An Nhiên lên lại cười ngượng ngạo:
_ Không sao chị sẽ bố trí một nam người mẫu đỡ em em chỉ cần chạy một vòng rồi đứng ở giữa sân khấu cùng mọi người là được việc còn lại c lo.
...
Dưới ánh đèn pha lê sáng rực phía sân khấu,phần quan trong nhất của buổi tiệc đang diễn ra, hai bên sân khấu đều có cảnh vệ và vệ sỹ đứng sẵn để tránh hỗn loạn,màn da mắt sản phẩm trang sức Kim Cương mang tên "Tình yêu duy nhất " Tất cả các người mẫu đều được đeo trên cổ mình là chiêc dây chuyên hình giọt nước với viên kim cương mầu trắng độ tinh khiết 99% nặng 0.6 carat sáng rực lấp lánh, hai bên người mẫu đứng sang hai bên nhường đường cho Vedette đêm nay.
Ở cuối sân khấu Vedette đã xuất hiện đi bên cạnh là nam siêu mẫu, hai người chầm chậm đi về phía bên này.
Tất cả đều trầm trồ, cảm thán,Mạc An Nhiên lần đầu đứng trước đám đông lên có chút run rẩy, lúng túng sau tiếng vỗ tay chào mừng cô cố gắng bình tĩnh lại bước từng bước tự tin trước sự dẫn dắt của người đàn ông bên cạnh.
Gương mặt trong sáng đơn thuần của cô dưới ánh đèn sáng bừng lên như ánh mặt trời rực rỡ, trên mình khoác chiếc váy đuôi cá màu trắng, phần hông sẻ cao đến đùi non khiến đôi chân thon dài trắng mịn không tỳ vết của cô càng thêm kiều mị quyến rũ,vòng eo con kiến mảnh khảnh, tấm lưng trần gợi cảm và đặc biệt vòng một căng tròn sau đường sẻ sâu trước ngực, mỗi bước đi của cô đều tỏa ra phong thái như một nàng công chúa bước ra từ trong cổ tích.
Tất cả bên dưới sân khấu đều đứng dậy vỗ tay, hò reo, Nguyên Phong ngồi lặng yên một góc ánh mắt thâm thúy say mê nhìn mọi biểu cảm của cô,lướt thấy tay cô bị tên đàn ông kia nắm lấy nỗi khó chịu ở đâu dâng lên cả người anh tỏa ra hàn ý rét lạnh.
Sau khi màn trình diễn thành công hơn mong đợi, Mạc An Nhiên bước xuống khỏi sân khấu, chợt có một bóng đen ở đâu lao tới kéo cô vào chỗ khuất đưa tay tát lên má cô thật mạnh:
_ Bốp! Con tiện nhân sao mày không đi chết đi hả, máy đã cướp mất vị trí của tao ngày hôm nay.
Do bị bất ngờ lại thêm cái tát dùng sức kia An Nhiên loạng choạng ngã xuống đất, ngước nhìn lên người phụ nữ đang điên cuồng kia,giọng cô yếu ớt:
_ Là cô à, Nhật Lê! tôi không cướp của cô cái gì cả, cô đừng nói linh tinh.
Nhật Lê nói như gào lên:
_ Ai nói mày không cướp, mày cướp Anh Phong của tao, mày cướp mất buổi trình diễn này của tao, khi nãy tao đã loại được Cao Bạch Nguyệt nhưng không ngờ mày lại xuất hiện.
Vừa nói cô ta vừa lao tới muốn đưa gót dày của cô ta dẫm lên tay cô, khi cô ta tới gần chợt nhìn thấy bóng dáng người đi vào cô ta liền giả vờ đáng thương tự tát mặt mình mấy cái cho đỏ ửng lên rồi nằm ra mặt đất ủy khuất khóc:
– Mạc An Nhiên tôi đã không dám mơ tưởng gì tới buổi trình diễn này rồi sao cô còn đánh tôi chứ, Tôi không dám mơ tưởng gì đến anh Nguyên Phong, anh ấy đã lấy cô rồi cô lo gì không được làm mợ chủ của Hàn gia, lo gì thiếu tiền tiêu sài chứ?
An Nhiên nhìn thấy hết, cô ta xứng danh nữ diên viên giả trân xuất sắc nhất, cô biết mình đang bị gài bẫy, gượng đứng dậy đi từng bước thật chậm tới trước mặt cô ta cất giọng lạnh lùng:
_ Loại đàn bà như cô hay Vân Kiều nếu có bị đánh chết cũng không liên quan tới tôi, loại phụ nữ đáng ghê tởm.