Tại phòng khách của Mạc Gia,trên bộ sofa cao cấp màu trắng ông bà Mạc đang ngồi nghiêm túc nhìn người đàn ông cao lớn anh tuấn ưu nhã ngồi đối diện cả người toát ra quyền uy vương giả,anh mắt anh lạnh lẽo âm u,đó là con rể của ông bà Hàn Nguyên Phong.Ông Mạc An Tường lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí trầm mặc:
_ Nguyên Phong à hôm nay con đường đột tới đây có việc gì sao?
Nguyên Phong nhìn hai người đối diện,từ ngày anh yêu Vân Kiều họ vẫn là những bậc tiền bối anh rất kính trọng như ba mẹ của mình nhưng hôm nay họ đối xử với An Nhiên như vậy anh thấy rất khó chịu,anh lên tiếng:
_ Ba Mẹ hôm nay con tới đây muốn hai người hiểu một điều,An Nhiên đã là người phụ nữ của con,vì vậy đừng tùy tiện đến tìm cô ấy ức hϊếp cô ấy,nếu đến thăm thì con hoan nghênh nhưng nếu đến để động chân động tay với cô ấy thì tuyệt đối đừng nên tới,đây là lần đầu tiên lên con sẽ bỏ qua nhưng nếu còn lần sau thì con không giám chắc mình sẽ bình tĩnh ngồi được ở đây,Người phụ nữ của Hàn Nguyên Phong con ngoài con ra không ai được phép động dù chỉ một cọng tóc,mong hai người hiểu cho.
Bùi Tuệ Lâm bất mãn:
_ Nguyên Phong sao con có thể nói thế được con bé độc ác đó đã hại chết Vân Kiều,không lẽ con đã động lòng với con bé giả tạo đó,con quên Vân Kiều rồi sao?
Giọng anh lạnh băng,ánh mắt loé lên tia phức tạp:
_ Con không quên nhưng tất cả đã là quá khứ,hiện tại An Nhiên là mợ chủ của Hàn Gia,người nào khi dễ cô ấy là đang khi dễ con.
Mạc An Tường lúc này đành lên tiếng đỡ cho vợ:
_Nguyên Phong à,khi nãy mẹ con có hơi nóng tính lỡ tay tát An Nhiên một cái,không biết con bé đã nói gì với con nhưng con đừng tin nó,nó thật không có tình người khi nói với con chuyện này.
Nguyên Phong nhếch đôi môi mỏng bạc cười lạnh:
_ Con nói vậy mong hai người biết nên làm gì,con xin phép ra về.
Nói rồi anh đứng lên rời đi.
Bùi Tuệ Lâm ấm ức nói:
_ An Tường anh nói xem Vân Kiều của em có đáng thương không chứ? tất cả là tại con bé An Nhiên đáng chết,nó giống hệt mẹ của nó lẳиɠ ɭơ đi quyến rũ bạn trai của em gái rồi còn hãm hại Vân Kiều của em,An Nhiên con bé đó không đáng được sống mà.
Mạc An Tường không biết nói gì đành ôm bà ta vào lòng nhẹ vỗ lưng bà ta an ủi:
_ Mọi chuyện rồi sẽ qua,em yên tâm đi anh sẽ không bao giờ để em chịu ủy khuất,anh và nó sẽ không còn là cha con nữa.
Ông An Tường nói vậy mà không hề biết ánh mắt của Bùi Tuệ Lâm loé lên tia hung ác cùng vui vẻ." An Nhiên muốn đối đầu với chúng tao mày không có cửa đâu "....
Trong phòng bệnh An Nhiên chưa tỉnh vẫn thϊếp đi như một đứa trẻ,người đàn ông bên cạnh đưa tay lên chạm vào vết thương trên má,cảm giác mềm mại nhưng nóng ấm khiến anh trào dâng bao cảm xúc khó tả,trên vầng trán cao một vết sẹo nhỏ lộ ra đó là đêm đó anh gây ra,nhìn nó anh chợt thấy đau lòng,từ ngày gả cho anh cô đã chịu đựng những vết thương chồng chất vậy mà cô luôn im lặng chịu đựng không một câu oán trách.
Khom người cúi xuống hôn nhẹ lên vết sẹo nơi trán cô anh lưu luyến không muốn rời bởi hương thơm trên người cô toả ra nhàn nhạt,hương thơm này chỉ thuộc về riêng cô...anh tiếp tục hôn nhẹ lên bờ môi mềm của cô rồi mới lặng lẽ ngồi xuống ngắm nhìn cô.
Khi nãy mẹ anh cùng Thím Trương vào đây mang theo canh gà nhưng cô chưa tỉnh lên họ ra về,bây giờ canh gà vẫn còn ở đây không biết khi nào cô mới tỉnh dậy.
Chợt anh thấy An Nhiên lông mày cau lại sắc mặt nhợt nhạt trên trán rịn ra những giọt mồ hôi li ti,nước mắt trào ra khỏi khoé mắt thi nhau chảy xuống, giọng cô thì thào rất nhỏ:
_ Mẹ ơi cứu con với mẹ,Nguyên Phong cứu em,cứu em với,em không hãm hại ai hết thật mà.
Giọng cô mềm mại,ngọt ngào dù kêu rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe thấy hết,lòng anh trùng xuống kết cục cô đã chịu bao tổn thương mà đến ngủ cũng mang theo ác mộng?
Anh vỗ nhẹ má cô gọi:
_An nhiên em tỉnh lại đi đó là ác mộng thôi.
An Nhiên nghe tiếng gọi choàng tỉnh nước mắt đầy mặt,cô mở mắt nhìn thấy anh như không tin vào mắt mình vội nhỏm người dậy ôm chầm lấy anh.
Nguyên Phong vỗ nhẹ lưng cô cưng chiều:
_ Không sao rồi có anh ở đây.
An Nhiên nghe giọng của anh bừng tỉnh vội buông anh ra lúng túng:
_ Em xin lỗi!
Nguyên Phong nhìn cô mỉm cười:
_ Không sao đâu,em tỉnh rồi mau dậy uống canh gà nhé.
An Nhiên lúng túng cô muốn vào nhà vệ sinh mà có anh ở đây cô thực sự xấu hổ cúi mặt cô nhỏ giọng:
_Em muốn vào nhà vệ sinh anh có thể ra ngoài một chút không?
Nguyên Phong hiểu ý cô giọng anh nghiêm khắc:
_ Không được,em vừa bị ngất mới tỉnh lại,nếu em muốn đi anh bế em đi.
An Nhiên sững sờ:
_ Hả nhưng...
Cô chưa nói hết câu anh đã đưa tay bế bổng cô lên đi vào nhà vệ sinh sau khi đặt cô xuống anh nhẹ nhàng dặn dò:
_ Anh ở ngay ngoài cửa,có gì gọi anh.
An Nhiên xấu hổ gật đầu,sau khi đi vệ sinh cô nhẹ nhàng tới cạnh bồn rửa mặt đánh răng rửa mặt chải lại mái tóc qua loa rồi đi ra,thấy cô đi ra anh dang tay muốn bế cô thì cô nói:
_ Không cần đâu em tự đi được.
Nói rồi cô yếu ớt lê chân đi tới giường bệnh đi được mấy bước cả người cô lảo đảo may mà có anh bên canh đỡ lấy trực tiếp không nói lời nào bế cô lại giường kéo chăn đắp cho cô rồi lấy canh gà ra chén muốn đút cho cô:
_ Em khoẻ rồi em tự ăn được mà.
Nguyên Phong không trả lời mà đưa lên miệng thổi cho bớt nóng rồi đưa tới bên miệng cô,An Nhiên đành ngại ngùng há miệng ăn từng muỗng,cô nhìn anh chu đáo ân cần mà tim nhảy loạn lên,đây là điều cô hằng mong ước nhưng liệu ước mong này kéo dài được bao lâu...Anh biết cô nhìn mình thản nhiên nói:
_Nhìn đủ chưa? vết thương trên mặt do ai làm ( anh biết câu trả lời của cô nhưng vãn muốn hỏi vẫn muốn hi vọng cô sẽ dựa dẫm mình một chút)
An Nhiên bị hỏi bất ngờ sắc mặt cứng đờ ấp úng trả lời anh:
_ Ah do hồi chiều em muốn xuống giường không cẩn thận lên bị ngã.
Anh cười lạnh:
_ Ngã? Ngã ở đâu sao trên má in vệt bàn tay bị người khác đánh thế?
_ Em...
_ Anh đã từng nói với em những gì em quên rồi à? hay không coi lời nói của anh vào mắt.
Nếu có ai đánh em một em có thể đánh trả lại gấp 10 lần mọi trách nhiệm tôi chịu thay em.
An Nhiên biết anh tức giận hoảng sợ lên tiếng:
_ Em Không có quên nhưng người đó là Mẹ kế của em,em không thể đắc tội được,với lại em cũng quen rồi mà không sao đâu thật đó.
An Nhiên giả vờ bình thản nhất có thể cô cười cười nhìn anh lấy lòng:
_ Ah cũng khuya rồi anh về nghỉ ngơi đi mai còn tới công ty làm việc em khoẻ rồi có thể ở đây một mình được mà.
_Em đang đuổi tôi?
An Nhiên kinh hãi:
_ Em không dám.
Nguyên Phong mặt lạnh:
_Vậy tôi sẽ ở lại đây.
_Nhưng ở lại đây sẽ không có chỗ thoải mái cho anh nghỉ ngơi,mà trời thì rất lạnh.
_ Tôi sẽ ngủ sofa,thôi em mau uống thuốc rồi nằm xuống ngủ đi,không nói nữa.
An Nhiên biết anh đã quyết định không ngăn cản được bèn gật đầu uống thuốc rồi nằm xuống.
Nguyên Phong có dặn Thím Trương mang cho anh một bộ đồ thoải mái để anh thay lên anh đắp chăn kín cho cô rồi lấy quần áo vào nhà vệ sinh tắm rửa thay quần áo khi anh đi ra cũng là 40phut sau trên người anh là bộ đồ thể thao vô cùng thoải mái.Nhìn cô đã nhắm mắt ngủ anh yên tâm tới sofa lấy laptop ra xử lí văn kiện.
Lúc An Nhiên tỉnh dậy đã là 1h khuya cô nhìn về phía sofa nhìn thấy anh đang co chân ngủ ở đó.không đành lòng cô xuống giường nhẹ nhàng đi tới sofa ngắm nhìn anh khuôn mặt đẹp như tượng tạc,hai mắt nhắm nghiền hàng lông mi đen dài nhìn anh lúc ngủ như một đứa trẻ buông bỏ hết mọi lạnh lùng băng lãnh chỉ còn lại dịu dàng cùng ấm áp.An Nhiên muốn đắp chiếc chăn duy nhất trong phòng cho anh thì anh nhất thời mở mắt cất giọng ngái ngủ:
_ Em định làm gì,mau lên giường kẻo lạnh chân em không mang dép, đã bệnh lại còn đình nhường lại chăn cho tôi em muốn gây phiền phức à?
An Nhiên bị phát hiện luống cuống tay chân làm rơi chiếc chăn xuống đất ấp úng trả lời anh:
_ Không phải vậy em sợ anh lạnh,hay là anh lên giường đi giường cũng rộng tuy không thoải mái bằng ở nhà nhưng vẫn thoải mái hơn ở trên sofa được không?Nếu anh không lên em sẽ ngủ ở sofa này.
Nguyên Phong nghe cô nói thế sợ cô ngủ sofa thật thì sẽ không tốt cho sức khoẻ bèn nghe theo cô lên nằm trên giường.
An Nhiên thấy anh lên giường cô cũng đi tới phía còn lại lặng lẽ nằm xuống khi cô vừa đặt lưng xuống thì một bàn tay to lớn vòng ngang eo cô kéo cô lại sát gần mình hít lấy hương thơm trên người cô thực sự hương thơm này khiến anh không kiềm chế được cảm xúc,mặt của An Nhiên rúc trong vòm ngực rộng lớn của anh nghe tiếng tim của anh đập thình thịch.
An Nhiên ngượng ngùng lấy tay chắn trước ngực anh người cô không yên ổn muốn thoát khỏi vòng tay anh thì giọng anh nhẹ nhàng cất lên:
_ Đừng động nữa mau ngủ đi.
Anh nói rồi gác cằm lên đầu cô nhắm mắt lại,nếu cô cứ không yên tĩnh anh sợ mình không kiềm lòng được mất.An Nhiên nghe vậy thì im lặng nhắm mắt lại do mệt mỏi cả hai đều chìm vào giấc ngủ yên bình....