Chương 7: Tôi để ý đến anh rất lâu rồi

“Tuệ Nguyệt……” Chị Quyên dùng khuỷu tay đẩy cô, “Tổng tài gọi em.”

Quan Tuệ Nguyệt vội ngẩng đầu, chớp chớp mắt với Cố Thừa Châu, “Tổng tài, anh gọi tôi làm gì vậy?”

Cố Thừa Châu liếc cô một cái, “Tôi kêu cô đi làm đừng thất thần, còn như vậy, trừ tiền thưởng của cô.”

Quan Tuệ Nguyệt lập tức đứng lên, khom lưng với Cố Thừa Châu, “Tôi đã biết!”

Lúc này Cố Thừa Châu mới vừa lòng, xoay người rời đi.

Là cô suy nghĩ nhiều rồi, lại lần nữa ngồi trở lại vị trí, Quan Tuệ Nguyệt nghĩ, tổng tài người ta tuy là son môi nam, nhưng từng có bạn gái, cũng coi như là dày dặn kinh nghiệm, sao có thể xấu hổ chứ?

Nghĩ đến đây, trong lòng Quan Tuệ Nguyệt có chút rầu rĩ, rốt cuộc khi nào cô mới có thể có được thân thể của tổng tài?

Thấy sắc mặt Quan Tuệ Nguyệt có chút không tốt, chị Quyên lắc lắc tay trước mặt cô, “Tuệ Nguyệt, tổng tài chỉ nói vậy mà thôi, sẽ không thật sự trừ lương của em đâu, em đừng thương tâm, đừng khóc.”

Trong ấn tượng của chị Quyên, Quan Tuệ Nguyệt là cô gái nhỏ rất không đâu vào đâu, rất đáng yêu, thỉnh thoảng nói ra những lời khiến người ta king ngạc, mang lại nhiều niềm vui cho phòng thư ký, thậm chí cả tổng tài cũng vui vẻ hơn rất nhiều.

Lần đầu tiên thấy cô như vậy, chị Quyên rất không yên tâm.

Quan Tuệ Nguyệt “Ô” hai tiếng, “Hy vọng là như vậy, nếu trừ lương của em, em thật sự sẽ lăn lộn trong văn phòng tổng tài cầu xin anh ấy.”

“Chị Quyên bảo đảm với em, khẳng định sẽ không, không chỉ như vậy, khi đi công tác về, em còn nhận được một khoản tiền thưởng lớn, hãy chờ mong vào chiều mai đi.”

Chị Quyên tràn đầy năng lượng, khiến Quan Tuệ Nguyệt giống như một con cá nhàn rỗi.

Gần đến giờ tan tầm, Cố Thừa Châu lại gửi một thông báo khác đến phòng thư ký bọn họ, nói rằng chuyến công tác sẽ rời đến 10 giờ sáng mai.

Quan Tuệ Nguyệt thờ ơ theo các đồng nghiệp khác trả lời một tin nhắn đã nhận được, rồi chờ tan tầm.

Cố Thừa Châu là một cấp trên rất tốt, bởi vì ngày mai phải đi công tác, nên phê chuẩn cho bọn họ về nhà trước một giờ để thu thập đồ đạc.

Lúc này, Quan Tuệ Nguyệt cũng không vội, thu dọn đồ đạc xong, mới xách túi rời khỏi chỗ ngồi.

Cố Thừa Châu đang đợi thang máy, Quan Tuệ Nguyệt nhìn thấy anh, gật đầu chào hỏi với anh: “Thật trùng hợp, tổng tài.”

“Hôm nay cô không có việc gấp sao?” Nghĩ đến bóng dáng giống như tia chớp hôm qua của Quan Tuệ Nguyệt, Cố Thừa Châu theo bản năng liền hỏi ra khỏi miệng.

Quan Tuệ Nguyệt ngẩn người, ngay sau đó tà mị cười, “Việc gấp tối qua đã giải quyết xong rồi, hôm nay không thèm.”

Cố Thừa Châu tựa hồ nghĩ tới cái gì, ngậm miệng lại.

Thang máy tới, Quan Tuệ Nguyệt chân chó làm một tư thế mời, “Tổng tài mời ngài.”

Không phải thời gian tan tầm, nên trong thang máy chỉ có hai người bọn họ.

Quan Tuệ Nguyệt nạp đầy máy sống lại, đôi mắt giống như móc câu, vẫn luôn nhìn Cố Thừa Châu.

Nhưng nhìn được mười mấy giây, thế giới của Quan Tuệ Nguyệt đột nhiên tối đen, Cố Thừa Châu che đôi mắt bắn tia lửa điện của cô lại, “Mắt không thoải mái thì mau đi gặp bác sĩ đi, đừng dọa người.”

Quả nhiên vẫn là tổng tài, tính cách độc miệng vẫn không thay đổi.

Quan Tuệ Nguyệt rung đùi đắc ý, “Mắt tôi mới không có vấn đề, anh buông ra, đừng che tôi, hay là nói, anh bị đôi mắt của tôi mê hoặc rồi? Tôi biết mà, không ai có thể thoát được……”

Không chờ cô nói xong câu đó, thế giới của Quan Tuệ Nguyệt một lần nữa có được ánh sáng.

Cố Thừa Châu đầy mặt ghét bỏ mà nhìn cô.

Quan Tuệ Nguyệt vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, trịnh trọng nói: “Tổng tài, tôi để ý đến anh rất lâu rồi, hiện tại anh độc thân, tôi cũng độc thân, chúng ta thành một đôi, cũng coi như là vì tương lai của đất nước mà cống hiến một phần sức lực, anh đừng do dự, đi cùng tôi đi.”

Cô nghiêm túc suy xét, Cố Thừa Châu lớn lên đẹp trai, dáng người chuẩ, còn có tiền, làm bạn gái của anh, so với trực tiếp vật ngã thì thực tế hơn một chút.

Nhưng cô đánh giá cao chính mình rồi, có tiền có nhan sắc như Cố Thừa Châu không nhất định sẽ lựa chọn cô làm bạn gái.

“Nói xong rồi? Cô ấn lầu một trước đi.” Cố Thừa Châu chỉ chỉ số tầng thang máy sau lưng Quan Tuệ Nguyệt.

Thì ra bọn họ tiến vào thang máy lâu như vậy, vẫn chưa ấn số tầng, trách không được Quan Tuệ Nguyệt cảm thấy lần này xuống tầng lâu như vậy.