Chương 13: Cuối cùng cũng nhìn thấy cự vật, Quan Tuệ Nguyệt thiếu chút nữa bị hù chết ( hơi h )

Cảm giác được khẩu giao đến cao trào quá thoải mái, Quan Tuệ Nguyệt thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Một làn sóng dâʍ ŧᏂủy̠ lớn phun lên cằm Cố Thừa Châu, thậm chí là trên mặt, ướŧ áŧ xấu hổ, nhão nhão dính dính.

Cố Thừa Châu có thói ở sạch, lại bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm cho ướt nhẹp, nhưng cũng không để tâm, thậm chí cảm thấy rất kí©h thí©ɧ.

Thứ đồ dưới thân kia đang kêu gào muốn phá cửa mà ra, Cố Thừa Châu nhanh chóng cởϊ qυầи, qυầи ɭóŧ, lau dâʍ ŧᏂủy̠ bên miệng, bôi lên căn cự vật kia.

Côn ŧᏂịŧ lập tức trở nên ướŧ áŧ trơn trượt, Cố Thừa Châu dùng tay lộng vài cái, rồi từ tủ đầu giường lấy áo mưa ra, đeo vào.

Sau vài phút, Quan Tuệ Nguyệt còn chưa hoàn hồn từ trong cao trào, cả người mềm như bông nằm xuống, nửa híp mắt.

Trách không được nhiều người yêu thích tìиɧ ɖu͙© như vậy, thì ra tư vị ân ái lại mất hồn như vậy, nhưng mới được Cố Thừa Châu khẩu giao một lần, Quan Tuệ Nguyệt đã nghiện rồi.

Cho đến khi tiểu huyệt bị thứ gì đó chọ vài lần, Quan Tuệ Nguyệt mới hồi phục lại tinh thần, mở mắt ra, cười tủm tỉm mà nhìn Cố Thừa Châu quỳ gối trước người cô, “Tổng tài đại nhân, vừa rồi tôi thoải mái muốn chết, anh thật là lợi hại.”

Lời này cũng không phải là vuốt mông ngựa, là lời nói thật lòng của Quan Tuệ Nguyệt.

“Phải không? Chờ tý nữa em còn thoải mái hơn.” Cố Thừa Châu lại vươn tay xoa nhẹ âm đế một phen, sợ quá chặt, anh sẽ chen vào không lọt.

Quan Tuệ Nguyệt vẻ mặt chờ mong, rầm rì vài tiếng, phối hợp mà ôm hai chân mình mở rộng ra, “Tổng tài đại nhân, anh đến đây đi, bất luận kịch liệt cỡ nào, tôi đều có thể thừa nhận.”

Còn không phải là son Mac thôi sao, có thể lớn bao nhiêu? Trong lòng Quan Tuệ Nguyệt rất khinh thường.

Nhìn thấy Quan Tuệ Nguyệt gấp như vậy, Cố Thừa Châu cong môi nở nụ cười, “Gấp vậy sao? Nhưng nước của em còn chưa đủ, không thể ăn dươиɠ ѵậŧ được, chờ một chút đi.”

Đàn ông dù có đứng đắn nghiêm túc thì cởϊ qυầи ra đều là cầm thú thôi, Cố Thừa Châu tựa hồ cũng không ngoại lệ, lời nói chưa từng nói ra cứ thuận miệng mà phát ra.

Quan Tuệ Nguyệt không thể tin được hai chữ này là từ trong miệng Cố Thừa Châu nói ra, trong lúc nhất thời cảm thấy càng kí©h thí©ɧ.

Thì ra tổng tài đại nhân là một muộn tao.

Bị Cố Thừa Châu trêu đùa hoa đế, toàn thân Quan Tuệ Nguyệt đều run rẩy, tiểu huyệt càng phun trào da^ʍ thuỷ.

Cố Thừa Châu cảm thấy không sai biệt lắm, ngón tay thon dài ở huyệt khẩu nhẹ nhàng đâm thọc vài cái, rồi mới chậm rãi cắm vào.

“Ưm a, toàn bộ cắm vào rồi sao? Quả nhiên là tổng tài đại nhân, thật lớn, thật thoải mái.” Quan Tuệ Nguyệt khoa trương mà kêu lên, Cố Thừa Châu sợ tới mức thiếu chút nữa héo.

Đầu anh đầy hắc tuyến, trịnh trọng giải thích: “Là ngón tay cắm vào, không phải dươиɠ ѵậŧ.”

Quan Tuệ Nguyệt “Ừ” một tiếng, “Dù sao cũng là đi vào.”

Đồng thời, trong lòng suy nghĩ, ngón tay cùng son Mac của tổng tài, rốt cuộc cái nào lớn hơn?

Thấy cô phân tâm, Cố Thừa Châu cúi người xuống, cắn lên môi dưới hồng nhuận của cô, phía dưới lại tăng thêm một ngón tay, “Em nghĩ cái gì vậy?”

Quan Tuệ Nguyệt nhíu mày, lắc đầu, “Thật trướng, anh chậm một chút.”

“Hai ngón tay đã chịu không nổi?”

Quan Tuệ Nguyệt không ngăn được mà rêи ɾỉ, căn bản không rảnh trả lời anh.

Cố Thừa Châu tăng nhanh tốc độ, hoa khẩu càng ngày càng ướŧ áŧ, Quan Tuệ Nguyệt lại cảm thấy càng ngày càng căng, không khỏi ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem phía dưới mình là tình huống như thế nào.

Không nhìn thì không sao, vừa thấy liền bị dọa nhảy dựng lên.

Phía dưới khối cơ bụng tám múi của Cố Thừa Châu, là một cây cự vật lớn như cánh tay trẻ con.

Qυყ đầυ lớn như quả trứng vịt, cán vừa dài vừa thô, cái miệng nhỏ chảy nước đang khí thế rào rạt chĩa vế phía mình.

Chỉ liếc mắt một cái, Quan Tuệ Nguyệt đã sợ hãi đến điên cuồng nuốt nước miếng, đùi cũng không ngừng lui về phía sau, cho đến khi lui đến đầu giường, không còn đường thối lui.