Chương 1: Công ty là nhà của tôi

Hôm nay Quan Tuệ Nguyệt đặc biệt xui xẻo, buổi sáng gặp mộng xuân, vừa chuẩn bị cùng soái ca hôn môi mây mưa, quần áo đều đã cởi ra, chỉ cần em trai em gái hợp thành một thể, vào thời khắc mấu chốt như vậy, tiếng chuông điện thoại khó chịu chuyền đến kéo cô ra khỏi giấc mộng ngọt ngào.

"A lô? Ai vậy?” Sau khi Quan Tuệ Nguyệt trả lời điện thoại, chỉ cần nghe giọng nói, đã biết lúc này cô có bao nhiêu khó chịu.

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát, ngay sau đó truyền đến một trận cười lạnh, “A, Quan Tuệ Nguyệt, 10 rưỡi rồi mà cô còn chưa tới công ty, vậy sau này cô không cần tới nữa.”

Giọng nói của đối phương gần như lạnh thấu xương, Quan Tuệ Nguyệt vừa nghe thấy lời này, cơn buồn ngủ cùng sự tức giận khi bị đánh thức lập tức bay đi, cô sợ tới mức cả người run lên, đầu bên kia điện thoại cư nhiên là tổng tài đại nhân yêu quý của cô.

Lại nhìn điện thoại, đã là 9 giờ 45 phút, mà thời gian vào làm của cô là 9 giờ.

Đây là thể loại truyện kinh dị gì vậy?

Quan Tuệ Nguyệt ước rằng bây giờ cô đang nằm mơ, nhưng hiện thực nói cho cô biết, đây căn bản không phải mơ, bởi vì cô vừa mới cắn vào đầu lưỡi.

Đau quá.

Sau khi cúp điện thoại, cô vội vàng thay quần áo, rửa mặt xong, liền vội vàng chạy đến công ty.

Quan Tuệ Nguyệt ngay cả thời gian trang điểm cũng không có, đành phải thoa chút kem chống nắng trên xe taxi, lại đánh một lớp phấn phủ và phấn má hồng, rồi tô chút son môi, để sắc mặt thoạt nhìn không quá tái nhợt.

Nhưng vẫn cảm thấy không đủ, cô lấy ra bút vẽ lông mày và bút kẻ mắt.

Quan Tuệ Nguyệt cũng là lần đầu tiên kẻ mắt trên xe, không chút ngoài ý muốn nào, cô kẻ mắt siêu vẹo.

Bởi vì tài xế vừa lái qua một đoạn đường không bằng phẳng, Quan Tuệ Nguyệt kẻ mắt, trực tiếp kẻ thành một hình tam giác nửa khép kín.

Tài xế ở đằng trước cũng phát hiện, “Cô gái, thực xin lỗi, tôi không phải cố ý.”

Tuy anh ta không biết Quan Tuệ Nguyệt muốn kẻ cái gì, nhưng nhìn vệt đen quanh mắt cô, liền biết cô kẻ lệch rồi.

Quan Tuệ Nguyệt khóc không ra nước mắt, vội lấy khăn ướt ra, nhìn vào gương chà lau sạch sẽ.

Chờ khi cô vội vã đuổi tới cửa văn phòng tổng tài, thì phát hiện chị thư ký chị Quyên đã đứng ở cửa văn phòng chờ cô.

Nhìn thấy cô tới, cô ấy vội vàng kéo tay cô, “Em rốt cuộc cũng tới rồi, tổng tài đang rất tức giận, em phải bảo trọng đó.”

Quan Tuệ Nguyệt đau khổ cố gắng mở cửa ra, tiến vào phòng tổng tài.

Vừa vào cửa, cô lập tức cảm nhận được áp suất thấp quanh thân tổng tài, toàn bộ không khí trong phòng dường như bị ngưng đọng trong chốc lát, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

“Tổng…… Tổng tài, thực xin lỗi, tôi sai rồi.” Quan Tuệ Nguyệt nơm nớp lo sợ mà gọi một câu, sau đó khom lưng với anh, thái độ nhận sai rất tốt.

Cố Thừa Châu ngước mắt liếc nhìn cô một cái, “Còn biết đến?”

Ngữ điệu của anh cực kỳ lạnh lẽo, Quan Tuệ Nguyệt bị anh doạ sợ không nhẹ, đáy lòng càng thêm bất an, “Thực xin lỗi, tôi đến muộn, mong anh tha thứ cho tôi!”

Cố Thừa Châu lại không để ý tới lời xin lỗi của cô, “Nếu cô không muốn làm, có thể xin từ chức rồi rời đi, tôi tuyệt đối sẽ không giữ lại, càng sẽ không ngáng chân cô.”

“Tổng tài, tôi không có ý định từ chức, tôi thực sự rất thích công ty, công ty chính là nhà của tôi, tôi thật sự biết sai rồi, tôi bảo đảm với anh, lần sau tôi tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa.” Quan Tuệ Nguyệt vội vàng giải thích.

Quan Tuệ Nguyệt biết mình là phế vật, có thể tìm được công việc thư ký này, đã là phúc ba đời tổ tiên để lại rồi.

Cô tốt nghiệp ở một cái trường đại học hạng ba, còn là một chuyên ngành rác rưởi, nhưng có thể vào làm ở một tập đoàn top 500, đãi ngộ còn rất tốt.

Quan Tuệ Nguyệt biết, với năng lực của mình, khẳng định sẽ không thể tìm được một công việc nào tốt hơn chỗ này.

Dù có nói gì cô cũng sẽ không chủ động từ chức, mặt dày mày dạn, “Tổng tài soái khí mê người, anh hãy tha thứ cho tôi đi, tôi thật sự sẽ không tái phạm sai lầm này nữa đâu.”

Quan Tuệ Nguyệt chỉ thiếu bước ôm đùi Cố Thừa Châu, cầu xin anh thôi.