"Tôi không ăn cơm bằng tay.” Quan Triều Viễn ngẩng đầu kháng nghị.
"Vậy cũng không được, đây là thói quen không tốt của anh, cần sửa!" Tô Lam hung hăng nhìn chằm chằm Quan Triều Viễn.
"Tại sao tôi phải nghe lời cô?" Quan Triều Viễn nhíu chặt lông mày, làm sao có người dám nói chuyện với anh như vậy?
"Bởi vì đồ ăn này đều do tôi làm, nếu không anh khỏi phải ăn!" Tô Lam giữ lấy cái bát trước mặt Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tô Lam, nói thật, trong lòng Tô Lam có chút bồn chồn, nhưng bát cơm đã lấy lại, tất nhiên không thể lập tức thỏa hiệp. Cho nên ánh mắt cũng trừng anh, trong lòng động viên chính mình: Tuyệt đối đừng sợ anh, nếu không sẽ rất mất mặt!
Tiếp theo, Quan Triều Viên bỗng chốc đứng lên, Tô Lam khϊếp sợ lùi về phía sau từng bước. Anh cao to khỏe mạnh, nói về võ lực cô không phải là đối thủ.
Sau đó mặt Quan Triều Viễn không chút thay đổi nói một câu: "Đàn ông tốt không cãi nhau với phụ nữ, tôi đi rửa tay!" Nói xong, anh xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Nhìn bóng dáng anh, Tô Lam thở phào nhẹ nhõm, vuốt ngực thì thầm: Cô còn tưởng rằng anh sẽ sử dụng bạo lực với cô!
Một lúc sau, Quan Triều Viễn trở lại, ngồi vào vị trí một lần nữa, đưa tay cướp lấy cái bát trong tay Tô Lam, cúi đầu ăn cơm.
Trong nháy mắt, Tô Lam nhìn thấy ba món ăn và một món canh đã bị anh tiêu diệt sạch sẽ, cô không khỏi nhíu mày, có phải nhà tư bản vài ngày rồi chưa được ăn cơm không? Nói như thế nào cũng giống quỷ chết đói?
Dưới cái nhìn chăm chú của Tô Lam, Quan Triều Viễn ngẩng đầu, nhìn thấy đối phương không chớp mắt nhìn anh, không khỏi sửng sốt một chút, sau đó phá lệ bỏ một miếng sườn vào trong bát Tô Lam: "Sao cô lại không ăn?"
"Xem ra sau này tôi nên nấu nhiều hơn." Tô Lam cúi đầu gắp lấy miếng sườn trong bát bỏ vào miệng, thế nhưng khi mùi vị của thức ăn chui vào mũi cô, cô không nhịn được mà cảm thấy buồn nôn, sau đó che miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Phản ứng mang thai của cô rất nghiêm trọng, cô gần như nôn cả túi mật của mình ra ở trong nhà vệ sinh.
Quan Triều Viễn tất nhiên cũng không nhàn rỗi, lo lắng đi vòng ra sau mông cô, chốc chốc giúp cô vỗ lưng, chốc chốc lại lấy nước, lấy khăn mặt.
"Cảm ơn." Tô Lam nhận lấy khăn mặt, lau miệng, thật ra trong lòng thấy rất thỏa mãn với biểu hiện của anh.
Từ trong nhà vệ sinh đi ra, Tô Lam ăn qua loa cơm và rau xanh, sau đó bắt đầu thu dọn bát đũa.
Quan Triều Viễn nhanh chóng tiến lên nói: "Cô đi nghỉ ngơi đi, tôi thu dọn cho."
Tô Lam không khỏi nhìn chằm chằm anh: "Anh biết làm không?"
Anh là cậu chủ quen sống an nhàn sung sướиɠ, bình thường ngay cả bát đũa cũng chưa từng chạm qua?
"Rửa bát cũng không tốn bao nhiêu năng lượng, cô đi nghỉ đi." Quan Triều Viễn khuyên Tô Lam, bản thân bắt đầu thu dọn.
Đi ra phòng ăn, Tô Lam vẫn có chút lo lắng, ngồi trên sô pha phòng khách, vừa xem TV vừa theo dõi Quan Triều Viễn rửa bát.
Loảng xoảng! Loảng xoảng!
Âm thanh của đồ sứ va vào nhau đến mức tan xương nát thịt truyền vào tai Tô Lam, cô lập tức nhảy dựng lên.
Vừa chạy vào phòng bếp đã thất bát và dĩa vỡ tan tành trên đất, cô không khỏi khϊếp sợ hô: "Anh đang làm gì vậy?"
"Tôi...Tôi vừa trượt tay, chúng nó rơi trên mặt đất." Hiện tại Quan Triều Viễn giống như một đứa nhỏ đang làm sai, hai tay cầm những mảnh sứ nhỏ mà tự trách.
Nhìn thấy bộ dạng này của anh, Tô Lam rất sửng sốt, không nghĩ tới anh cũng có mặt này, cố ý chống nạnh nói: "Nhanh chóng quét tước nơi này sạch sẽ có biết hay không?"1
"Biết, biết, cô đi nghỉ ngơi đi." Quan Triều Viễn đẩy Tô Lam rời khỏi phòng bếp.1
"Đừng để bị đâm vào tay, làm gì cũng không xong." Tô Lam than thở một câu, mới đỡ eo đi lên lầu.
Nằm ở trên giường, tâm trạng của Tô Thanh vô cùng sảng khoái.
Ha ha, cũng có lúc Quan Triều Viễn bị cô chỉ tay vào mũi phê bình, ngẫm lại chuyện vừa rồi là hết giận.
Tuy nhiên nghĩ lại, anh là người vui buồn thất thường, kiêu ngạo tự phụ, thật ra con người cũng tốt. Cô tuyệt đối không nghĩ anh lại giúp mình rửa chén, còn có thể để mình trách móc, nói chung đây mới chính là cuộc sống bình thường của vợ chồng, Tô Lam có cảm giác giống như đang nhập vào vai diễn.
Không bao lâu sau, đột nhiên cửa phòng ngủ bị mở ra!
Tô Lam vừa ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng của Quan Triều Viễn xuất hiện.
"Cô có ý gì?" Ánh mắt anh mang theo sự lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Lam.
"Cái gì mà có ý gì?" Tô Lam bị hỏi mà không hiểu gì.
"Có phải tôi và cô có quan hệ vợ chồng không?" Quan Triều Viễn tiếp tục hỏi.
"Đúng vậy." Tô Lam gật đầu, mặc dù trong lòng biết, trên pháp luật họ đúng là vợ chồng hợp pháp, nhưng giữa bọn họ lại không hề có tình yêu.
"Vậy tại sao cô lại ở trong phòng này?" Quan Triều Viễn tức giận nói.
Nghe nói như thế, Tô Lam ngạc nhiên nhìn anh. Nghĩ thầm rằng: Anh đang có ý gì? Trách cô không ở trong phòng ngủ chính à? Chẳng lẽ anh không muốn rời khỏi cô sao? Đùa cái gì vậy, nhất định không phải như thế, chẳng lẽ anh muốn cô thỏa mãn thú tính của anh trong khi bản thân đang mang thai? Quả thực không có nhân tính!
"Tôi..." Tô Lam nhất thời nghẹn lời, không trả lời được, sau đó tùy tiện tìm một lý do qua loa tắc trách nói: "À… Tuy tôi và anh là vợ chồng, nhưng hai bên chúng ta cũng phải có không gian riêng, như vậy cuộc sống mới tùy ý một chút, anh nói có đúng hay không?"
Đợi Tô Lam nói hết, trên mặt Quan Triều Viễn đã hiện ra một vạch đen, Tô Lam nhanh chóng mím chặt môi, biết có lẽ bản thân đã nói sai.
"Tùy cô!" Nói ra một câu, Quan Triều Viễn đẩy cửa đi ra.
Lông mày Tô Lam nhăn lại lại dãn ra, có chút không hiểu Quan Triều Viễn này bị làm sao? Chẳng lẽ vui buồn thất thường chính là tính cách của anh?
Quan Triều Viễn trở về phòng ngủ, nhìn gì cũng không thuận mắt, cầm lấy di động đi ra ngoài gọi điện.
"Tổng giám đốc Quan, có dặn dò gì không?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của thư ký Ngải Liên.
"Buổi sáng ngày mai không cần sắp xếp người khác đi công tác, tôi tự mình đi!" Quan Triều Viễn nói.
"Nhưng mà vé máy bay đã được đặt xong rồi..."
"Lùi lại! Cô nghe không hiểu những lời tôi nói sao?" Giọng nói của Quan Triều Viễn lập tức kéo lên cao quãng tám.
"Dạ, hiểu rồi, tôi lập tức đặt trước vé máy bay cho anh." Ngải Liên nói xong là cúp điện thoại.
Quăng điện thoại lên giường, Quan Triều Viễn chống nạnh đứng ở bên cửa sổ, bỗng nhiên cảm giác bản thân có chút buồn cười, sao lại vì chuyện nhỏ như vậy mà thành công châm lên ngọn lửa trong lòng anh? Hoặc có thể nói hiện tại người châm lên lửa giận trong anh chính là người phụ nữ ở phòng bên cạnh.
Quan Triều Viễn cúi đầu rồi lắc đầu, cảm thấy dường như anh có chút diễn quá sâu, thời gian này nên lạnh lùng một chút.
Sáng sớm hôm sau,Quan Triều Viễn ăn mặc chỉnh tề xuống lầu nhìn thấy Tô Lam đã dọn xong bữa sáng.
"Ăn cơm." Tô Lam đeo một tạp dề hình hoạt hình trước ngực nhìn Quan Triều Viễn nói. Tôi hôm qua cô đã nghĩ, hiện tại cô ăn ở nhà người khác, ở nhà người khác, dùng của người ta, tất nhiên không thể đắc tội với nhà tư bản. Bởi vì điều đó đối với cô mà nói không có một chút lợi ích nào, cho nên về sau vẫn nên dùng chính sách dụ dỗ.