Tô Lam ngạc nhiên nhìn nhẫn kết hôn trong tay Quan Triều Viễn, chiếc nhẫn màu bạc, mặt trên được nạm đầy kim cương, giống như những ngôi sao trên bầu trời đang ở trước mắt. Tuy rằng trên mặt nhẫn không có viên kim cương mấy cara, nhưng cô biết chiếc nhẫn kim cương này cũng có giá trị rất xa xỉ.
"Anh đeo giúp em." Quan Triều Viễn nắm tay Tô Lam một cách chân thành, đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.
Hiện tại không hiểu sao tim Tô Lam lại đập rất nhanh, ngước mắt nhìn người đàn ông đang nắm lấy tay cô, chỉ thấy khóe môi anh khẽ cong, nở một nụ cười vô cùng ôn hòa với cô.1
Anh chưa từng cười dịu dàng như thế ở trước mặt cô, sao Tô Lam lại cảm giác da gà nổi hết lên. Đúng rồi, đúng rồi, hiện tại bọn họ đang diễn trò, anh đang giúp cô đánh trả Hồ Mỹ Ngọc, sao cô lại ngốc như vậy?
Sau đó, Tô Lam đưa tay nắm lấy tay Quan Triều Viễn khiến mười ngón tay đan vào nhau, hơn nữa còn mỉm cười làm nũng: "Còn nói à, em nghĩ đã làm mất chiếc nhẫn ở đâu, làm em lo lắng nửa ngày."
"Đều do anh, sớm nói với em một tiếng thì tốt rồi." Vẻ mặt Quan Triều Viễn dịu dàng, so với sự lạnh lùng bình thường cứ như hai người.
Màn kịch diễn đầy đủ như thế làm cho những người xung quang không thể nghi ngờ, đều cho rằng Quan Triều Viễn thật sự kết hôn với Tô Lam.
Tô Mạnh Cương là người đầu tiên phản ứng lại, tiến lên cười nịnh nọt: "Tô Lam, đứa nhỏ này, cùng tổng giám đốc Quan, à không, Triều Viễn, kết hôn cùng Triều Viễn cũng không nói cho ba một tiếng? Khiến ba không có lấy một chút chuẩn bị nào."
Nhìn thấy Tô Mạnh Cương lập tức thay đổi với chính mình như là một người khác, sắc mặt Tô Lam lạnh lùng, làm sao cô lại có một người ba không thể chịu được như vậy? Lần đầu tiên cô thấy bị sỉ nhục vì dòng máu đang chảy trong người mình là máu của ông ta.
Lúc này, rốt cuộc Hồ Mỹ Ngọc cũng nhận ra sự thật, chân tay luống cuống mặt mày tái nhợt, hung hăng liếc xéo Tô Lam một cái, xoay người tức giận rời đi.
"Mỹ Ngọc!" Hồ Tinh biết hôm nay gặp khó khăn, cũng không rỗi mà tranh cãi cao thấp nữa, xoay người đuổi theo con gái. Tô Lam trầm tĩnh nhìn theo bóng dáng mẹ con Hồ Tinh, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng buồn cười, bao nhiêu năm cô và hai mẹ con nhà kia xung đột không ngừng, nhưng chưa từng thắng lấy một lần. Cuối cùng Quan Triều Viễn nói vài ba câu đã khiến cho đối phương chịu đả kích đến mức không còn mặt mũi, có thể thấy con người ở trước mặt thân phận và tiền nhỏ bé thế nào.
Tô Lam liếc mắt nhìn Tô Mạnh Cương, lạnh lùng nói: "Vợ và con gái ông đã rời đi, ông còn không đuổi theo sao?"
"Ba... Con bé này, nói như thế là thế nào? Ba là ba của con." Tô Mạnh Cương có chút lo lắng.
"Ba?" Tô Lam ngửa đầu cười lạnh, sau đó nhìn chằm chằm Tô Mạnh Cương mà hỏi: "Vào lúc tôi và em gái không đóng nổi học phí ông ở đâu? Vào lúc tôi và em gái thiếu ăn thiếu mặc ông ở đâu? Vào lúc tôi và em gái bị khinh thường ông ở chỗ nào? Từ ba này ông có thể thoải mái nói ra như vậy sao? Nó chứa đựng bao nhiêu trách nhiệm, mười lăm năm trước tôi và Tô Yên đã không có ba, cho nên về sau ông không cần đứng trước mặt tôi nhắc đến từ ba, tôi chỉ cảm thấy buồn cười, buồn cười đến tột cùng!
Lời nói của Tô Lam khiến cho Tô Mạnh Cương á khẩu không trả lời được, mồ hôi trên trán túa ra, nhanh chóng đưa tay cởi cúc áo trên.
Tất nhiên Sở Thanh Diên không nghĩ sẽ khiến Tô Mạnh Cương xấu mặt, còn đẩy Tô Lam ra nói: "Tô Lam, con nói gì vậy?"
Sau đó cười nói với Tô Mạnh Cương: "Mạnh Cương, đứa nhỏ này không hiểu chuyện, ông đừng để trong lòng, cũng không còn sớm, hay là ông tự về nhà đi!"
Tô Lam biết nói không thông với mẹ được, quay đầu đi ra phía bên ngoài.
Tô Mạnh Cương vẫn tiếp tục cười nói với Quan Triều Viễn: "Triều Viễn, lần sau có cơ hội chúng ta sẽ nói chuyện!"
"Được." Quan Triều Viễn gật đầu, xoay người đi theo Tô Lam.
Hai người Tô Lam và Sở Thanh Diên ngồi trên chiếc ô tô Bentley của Quan Triều Viễn.
Lâm Minh ngồi ở phía trước lái xe, hôm nay Quan Triều Viễn ngồi ở ghế lái phụ, hai người Tô Lam và Sở Thanh Diên cùng ngồi ở ghế sau.
Sở Thanh Diên nhìn quanh chiếc ô tô xa hoa khí thế, cười hỏi Quan Triều Viễn ngồi phía trước: "Triều Viễn, xe này sang trọng như vậy, nhất định là xe của ông chủ con à? Con dùng xe này để chở chúng ta có thể mắc lỗi không? Hay là hai chúng ta kêu taxi trở về, ảnh hưởng đến công việc của con sẽ không tốt."
Lời này khiến Quan Triều Viễn không biết phải làm sao, ngẩng đầu nhìn sang Tô Lam. Tô Lam nhất thời nghẹn lời, cũng không biết nên giải thích với mẹ như thế nào.
Lúc này Lâm Minh đang lái xe quay đầu sang cười với Sở Thanh Diên: "Bác gái, tổng giám đốc Quan chính là ông chủ, xe này cũng là của anh ấy, cho nên bác và bà chủ muốn ngồi như thế nào thì ngồi như thế."
Hai câu này khiến cho Sở Thanh Diên choáng váng, nhíu mày nhìn Tô Lam mong được giải thích.
Tô Lam nhanh chóng nói: "Mẹ, trợ lý Lâm nói là sự thật, xe này là của anh ấy." Sở Thanh Diên lập tức xoay người sang: "Tô Lam, không phải con nói với mẹ Triều Viễn làm thuê sao? Cả nhà cậu ấy ở nông thôn, điều kiện cũng không tốt, mua không nổi nhà, sao đột nhiên hiện tại lại trở thành tổng giám đốc, còn có xe cao cấp như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao con muốn gạt mẹ?"
"Con…” Tô Lam nhất thời không thể nói rõ, có trách thì trách lúc trước ăn nói lung tung, hiện tại cô không nói dối gì cả.
Vào lúc Tô Lam đang khó xử, Quan Triều Viễn cười nói: "Mẹ, mẹ đừng trách Tô Lam, việc này đều do con, con sợ mẹ biết thân phận thật của con nhất thời không tiếp nhận được, cho rằng con đối với Tô Lam không thật lòng sẽ không đồng ý việc hôn nhân của chúng con, cho nên nếu mẹ trách thì cứ trách con!" Ánh mắt trách cứ của Sở Thanh Diên nhìn con gái lập tức chuyển thành ánh mắt dịu dàng khi nhìn con rể: ''Mẹ biết con nói giúp con bé, con gái mẹ mẹ biết, nhất định là con bé nói dối mẹ. Mặc kệ con có tiền hay không có tiền, hiện tại nhìn con đối xử tốt với Tô Lam như vậy, đường nhiên mẹ không thể không đồng ý. Chỉ cần sau này con đối xử tử tế với con bé, mẹ đã an tâm, từ nhỏ đến lớn đứa nhỏ này đi theo mẹ chịu quá nhiều khổ cực..."
Nói xong, Sở Thanh Diên lau nước mắt.
Tô Lam nhanh chóng đứa khăn tay cho Sở Thanh Diên: "Mẹ, đang tốt đẹp mẹ khóc cái gì?"
"Mẹ đang vui mừng." Sở Thanh Diên cầm lấy khăn tay, vừa lau nước mắt vừa nói.
"Mẹ, mẹ cũng đừng khóc, nếu không sau khi trở về Tô Lam sẽ không tha cho con." Hiện giờ Quan Triều Viễn còn nói đùa một câu.
Sau khi nghe thấy câu nói đùa, quả thực Sở Thanh Diên cười tươi như hoa, tâm trạng cũng vô cùng tốt, Tô Lam thấy thế, quay đầu cười biết ơn Quan Triều Viễn. Trong lòng nghĩ: "Quan Triều Viễn này chẳng những biết dỗ đám phụ nữ trẻ tuổi, đối với phụ nữ trung niên cũng như vậy, đúng là sát thủ phái nữ!"
Trở lại nhà họ Tô, hai tay Quan Triều Viễn cung kính đưa cho Sở Thanh Diên một bao lì xì, còn nói nghiêm túc: "Mẹ, vẫn nghĩ rằng vài ngày nữa sẽ đến ra mắt mẹ, cho nên hôm nay không có chuẩn bị quà. Chỉ có thể tạm thời dùng bao lì xì tiền này biểu đạt một chút tâm ý, mẹ nhất định phải nhận lấy!"
“Chuyện này làm sao được? Chỉ cần vợ chồng son các con vui vẻ hòa thuận, mẹ không nhận tiền!" Tất nhiên Sở Thanh Diên sẽ từ chối không lấy.