Thái độ của Hồ Mỹ Ngọc đã chọc giận Kiều Tâm, cô ấy đưa tay chỉ về phía tờ giấy hướng dẫn công việc trên tường, nghiêm mặt nói: "Trên đây có viết rành mạch, báo cáo sổ sách cần hẹn trước ba ngày. Chúng tôi cũng có kế hoạch thanh toán, mỗi ngày chi ra bao nhiêu tiền cũng định mức rõ, một công ty lớn như vậy mỗi ngày cần phải trả hàng tá hóa đơn, không có kế hoạch không phải rất lộn xộn sao?"
Nghe nói như thế, Hồ Mỹ Ngọc tức giận tái cả mặt, đưa tay cầm lấy hóa đơn, hung hăng liếc Kiều Tâm một cái, xoay người căm hận bỏ đi.
Hồ Mỹ Ngọc đi rồi, Kiều Tâm mắng: "Là ai?"
Tô Lam vừa muốn tiến lên an ủi Kiều Tâm, bỗng nhiên đồng nghiệp A đi đến trước mặt Kiều Tâm, nói một cách thần bí: "Tốt lắm, đừng tức giận, người ta có hậu đài, về sau nói chuyện cẩn thận, cẩn thận cô ta kiện cô!"
"Người phụ nữ họ Hồ đó thì có hậu đài gì chứ?" Kiều Tâm vừa ngẩng đầu, nhìn vào mắt Tô Lam, sau đó hỏi đồng nghiệp A.
"Tôi nghe nói bác cả của Hồ Mỹ Ngọc và ba tổng giám đốc Quan là bạn bè cũ năm đó còn cứu được mạng ba tổng giám đốc Quan. Cô cho rằng vì điều gì mà tổng giám đốc Quan lại giao tất cả bảo hiểm tai nạn của Thịnh Thế cho cô Hồ Mỹ Ngọc kia?" Đồng nghiệp A đè thấp giọng nói.
"Đúng, đúng, đúng. Tôi cũng từng nghe nói, ba ngày gần đây cô Hồ Mỹ Ngọc kia đến tìm tổng giám đốc Quan, giống như có quan hệ không đơn giản với tổng giám đốc Quan!" Đồng nghiệp B cũng đến góp vui.
Tô Lam ở một bên không khỏi lắc đầu, Hồ Mỹ Ngọc thật sự giống mẹ cô ta lợi dụng tất cả mọi việc, bác cả là người luôn trung hậu, đại khái cũng không biết bị ba con Tô Mạnh Cương lấy ra làm chiêu bài.
Đồng nghiệp A lập tức cười gian nói: "Nói chung làm bảo hiểm là thứ yếu, câu được con rể rùa vàng mới là chính."
"Khẩu vị của tổng giám đốc Quan lại kém như vậy sao? Tôi thấy toàn thân cô ta không một chỗ nào là thật." Trong văn phòng nhóm đồng nghiệp nữ bắt đầu cô một lời tôi một câu trêu chọc.
"Tuy nhiên, phụ nữ muốn leo lên giường của tổng giám đốc Quan có thể xếp hàng đến cả thành phố."
Bình thường nghe thấy mấy lời này, Tô Lam đều cười trừ, nhưng hôm nay nghe thấy những lời này tại sao trong lòng cô lại không thoải mái? Chẳng lẽ bởi vì cô và Quan Triều Viễn đã đăng ký kết hôn sao?
Tuy nhiên cô hiểu rất rõ Quan Triều Viễn kết hôn với bản thân mình chẳng qua xuất phát từ việc lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng cô, nếu không cũng sẽ không có chuyện ngay cả hôn lễ cũng không có, hơn nữa rất có thể sau khi cô sinh đứa nhỏ xong sẽ ly hôn.
Kiều Tâm không khỏi cười lạnh một tiếng: "Nói không chừng tổng giám đốc Quan nhà người ta đã kết hôn rồi!"
"Không thể nào? Làm sao cô biết?" Nhóm nữ đồng nghiệm trăm miệng một lời nhìn chằm chằm Kiều Tâm.
Kiều Tâm và Tô Lam trao đổi ánh mắt, sau đó nhanh chóng giải thích: "Tôi không biết gì cả, tôi chỉ nghĩ tổng giám đốc Quan cũng không còn trẻ tuổi, hơn nữa lại đẹp trai nhiều tiền như vậy, nói không chừng đã có vợ rồi!"
Kiều Tâm nhìn sang Tô Lam, may mà cô ấy phản ứng nhanh, cũng không nói gì để làm lộ mọi chuyện.
"Theo giác quan của tôi nhất định tổng giám đốc Quan chưa kết hôn!"
"Tôi cũng cảm thấy tổng giám đốc Quan chưa kết hôn, ngày đó tôi nhìn thấy trên tay của anh ấy không đeo nhẫn kết hôn."
"Đúng vậy, thư ký Ngải Liên và cấp cao công ty đều không để lộ tin tổng giám đốc Quan đã có vợ!"
Nhóm nữ đồng nghiệp tìm ra bất cứ thứ gì có thể chứng minh Quan Triều Viễn chưa kết hôn, hiện tại Tô Thanh không khỏi mím môi. Nghĩ thầm: Nếu để cho mấy đồng nghiệp này biết bản thân đã đăng ký kết hôn với Quan Triều Viễn, liệu cô có bị mọi người xé xác ngay tại chỗ không?1
Vào lúc nhóm nữ đồng nghiệp đang có ý nghĩ bất chính với Quan Triều Viễn, Hồ Mỹ Ngọc đã đi giày cao gót trở lại.
Nhìn thấy cô ta, tất cả mọi người đều quay về vị trí của mình.
Hồi Mỹ Ngọc đi đến trước mặt Kiều Tâm, cầm biên lai trong tay đặt lên bàn làm việc của Kiều Tâm, sau đó hất cằm lên, vô cùng kiêu ngạo nói: "Tổng giám đốc Quan đã ghi chú rõ công việc này cô cần xử lý ngay lập tức, đừng có nói quy định vớ vẩn ấy nữa. Tổng giám đốc QUan ký tên chính là quy định, cô lập tức làm cho tôi, một lát nữa tôi còn có cuộc hẹn!"
Nói xong, Hồ Mỹ Ngọc vươn ngón tay được sơn màu đỏ bóng lên vuốt mái tóc quăn bên tai, trong mắt ngập tràn sự khinh thường.
Kiều Tâm nhíu chặt mày, đưa tay cầm lấy hóa đơn vừa thấy, quả thực mặt trên tiêu đề có đánh dòng chữ công việc khẩn cấp. Cô ấy chỉ có thể nhẫn nhịn, cúi đầu lập tức thực hiện thao tác rút tiền trên máy tính.
Lô Lam ngồi ở vị trí phụ cũng tức đến tái mặt, quả thật Hồ Mỹ Ngọc này quá kiêu ngạo, thậm chí còn chạy đến đây để lên mặt.
Tuy nhiên người khiến cho mọi người tức giận chính là Quan Triều Viễn, sao anh có thể không có nguyên tắc như vậy với Hồ Mỹ Ngọc? Chẳng lẽ là bởi vì cô ta là cháu gái của bác cả sao? Hay là Quan Triều Viễn thật sự bị Hồ Mỹ Ngọc quyến rũ rồi? Quan Triều Viễn ngày đó có thể xảy ra tình một đêm với cô, cũng chưa chắc trong sạch với Hồ Mỹ Ngọc.
Nghĩ đến đây, Tô Lam cảm thấy máu trong người đều sôi trào, dựa vào tính cách của cô đã không thể ngồi yên, nhưng mà vẫn muốn tiếp tục nhẫn nhịn.
Hai phút sau, Kiều Tam cầm biên lai đưa cho Hồ Mỹ Ngọc: "Đã làm xong rồi."
"Đã chuyển tiền rồi? Cô khẳng định đủ số lượng, nếu không tôi sẽ nói với tổng giám đốc Quan rằng cô làm việc không thành thật!" Sau khi Hồ Mỹ Ngọc nhận lấy biên lai, còn cố ý khıêυ khí©h thêm một câu.
"Số lượng sẽ không sai, cô không có cơ hội kiện tụng đâu." Kiều Tâm hạ mí mắt nói một câu.
Đương nhiên Kiều Tâm hiểu được Hồ Mỹ Ngọc biết bản thân cô ấy là bạn tốt của Tô Lam, cô ta khıêυ khí©h như vậy cũng là cố ý để Tô Lam nhìn thấy. Hiện đang là thời gian làm việc, Tô Lam và bọn họ không thể nổi giận, dù sao cũng sợ đạp đổ chén cơm, đãi ngộ của Thế Thịnh vẫn rất cao.
Tô Lam vốn tưởng rằng Hồ Mỹ Ngọc cầm tiền sẽ đi, không nghĩ tới cô ta quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó cất bước đi tới trước mặt cô.
Tô Lam ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm đậm kia, kẻ địch gặp nhau, vô cùng tức giận. Hồ Mỹ Ngọc cúi đầu nở một nụ cười, sau đó bắt đầu châm chọc khıêυ khí©h: "Không phải lần trước cô nói ba của đứa nhỏ trong bụng cô là nguyên thủ quốc gia sao? Nguyên thủ quốc gia còn cho cô đến nơi này liều chết liều sống để kiếm mấy đồng tiền lẻ à? Cô nên trở về làm bà hoàng mới đúng, à, tôi hiểu rồi, không phải cô là một món hàng mà nguyên thủ quốc gia tùy tiện chơi một lần đấy chứ?"
Tô Lam đứng bật dậy, chỉ tay về phía Hồ Mỹ Ngọc nói: "Cô đi rêu rao chuyện của tôi tôi còn chưa tính sổ với cô, cô còn tìm đến tận cửa, không cho cô một bài học thì cái miệng của cô vẫn ngứa đúng không?"
"Cho tôi bài học? Chỉ bằng cô? Tô Lam, người khác không biết cô có vài cân mấy lượng, tôi còn không rõ sao? Cô chỉ là một nhân viên nhỏ trong Thịnh Thế mà còn đòi dạy dỗ tôi? Nói cho cô biết, hiện tại quan hệ của tôi và giám đốc quan không tầm thường, cẩn thận tôi bảo anh ấy sa thải cô!" Dáng vẻ của Hồ Mỹ Ngọc vô cùng hung dữ.
Lời nói của Hồ Mỹ Ngọc khiến Tô Lam ngửa đầu cười to: "Ha ha…”
"Cô cười cái gì?" Tiếng cười của Tô Lam khiến cho Hồ Mỹ Ngọc có chút sởn gai ốc.
Tô Lam dừng lại nụ cười, lạnh lùng nhìn Hồ Mỹ Ngọc nói: "Tôi cười vì cô thích mơ mộng hão huyền!"
"Cô...Muốn ăn đòn à!" Hồ Mỹ Ngọc khí thế hùng hồn, bàn tay đánh lên mặt Tô Lam. Mọi người lập tức giật mình, Kiều Tâm thấy thế cũng chạy nhanh tới.