Tô Lam tùy tiện ăn lót dạ một chút cho bữa sáng rồi chạy nhanh như bay đến công ty.1
Đang trên đường bỗng nhiên nhận được điện thoại của mẹ Tô.
“Lam Lam, hôm nay là đại thọ 60 của bác cả con, bác dâu cả của con đã đặt mấy bàn tại khách sạn Thế Kỷ rồi, nói cho cùng mẹ cũng không phải người nhà họ Tô nên không tiện đi cho lắm, chi bằng con đến đưa một bao lì xì đi?” Mẹ Tô biết con gái lớn tính tình ương ngạnh nên dùng giọng điệu thương lượng nói chuyện.
“Con không muốn đi.” Tô Lam biết nếu đi nhất định có thể gặp được người ba thay lòng đổi dạ cùng với bồ nhí của ông ta.
“Mấy năm nay bác cả và bác dâu cả của con chăm sóc chúng ta rất tốt, con không đi thì biết ăn nói thế nào được với người ta.” Mẹ Tô tận tình khuyên bảo.
Mười lăm năm trước ba đã bỏ đi cùng với bồ nhí, lúc đó Tô Lam còn đang học tiểu học, may sao có bác cả giúp đỡ, tốt xấu gì thì cô cũng nên đến bữa tiệc mừng thọ này.
“Buổi tối con đến.” Tô Lam ngẫm lại rồi nói.
“Vậy con nhớ là có nhìn thấy ba con thì thân thiết chút xíu, đừng xảy ra mâu thuẫn gì nữa nhé!” Mẹ Tô vội vàng dặn dò.
“Ông ta không chọc con, con cũng không chọc ông ta.” Tô Lam nói xong cúp điện thoại.
Năm đó mẹ quỳ trên mặt đất cầu xin ông ta chỉ cần không ly hôn, chỉ cần cho bà và các con một mái ấm thì bà có thể mặc kệ chuyện của ông ta với người phụ nữ kia.1
Thế nhưng ông ba khốn nạn kia của cô vẫn không hài lòng, chẳng những ly hôn lại còn mang đi tất cả số tiền, tất cả những gian khổ mà mẹ con cô phải chịu dựng trong mấy năm nay thì chỉ có bọn họ hiểu rõ thôi…1
Tô Lam mới vừa đặt mông ngồi lên ghế, đồng nghiệp kiêm bạn thân Kiều Tâm liền đi tới, hai mắt đánh giá Tô Lam rồi nói: “Không phải cậu mới vừa thất tình sao, sao mà sắc mặt hồng hào thế kia?”
“Tối hôm qua tốn hết 150 đồng gọi một con vịt đến an ủi tâm hồn bị tổn thương của tớ.” Tô Lam tự giễu cợt mà cười.1
“Của rẻ là của ôi!” Kiều Tâm bĩu môi.1
Các cô chính là như vậy, ngoài miệng ồn ào khoa trương nhưng thật ra tâm hồn vô cùng thuần khiết, Kiều Tâm vẫn luôn cho rằng Tô Lam nói mê sảng mà thôi.
“Đúng rồi, tin giật gân, một sếp lớn trên trụ sở chính đã nhảy dù đến Thịnh Thế chúng ta rồi.” Kiều Tâm đột nhiên nói.1
Tô Lam lắc đầu không quan tâm: “Một trợ lý nhỏ bé như tớ, ai tới làm sếp lớn cũng giống nhau thôi.”
“Nghe nói Tổng Giám đốc mới nhậm chức là thái tử của trụ sở chính, ba là quan to ở tỉnh, mẹ là Chủ tịch Hội đồng quản trị của trụ sở chính, trẻ tuổi anh tuấn, toàn bộ phái nữ của Thịnh Thế thật sự đều muốn nhìn thoáng qua tướng mạo đó!” Trên miệng của Kiều Tâm cũng đã chảy nước dãi luôn rồi.
“Chủng loại kiểu này cao cấp quá, không phải là thứ chúng ta tiêu xài nổi.” Tô Lam trợn trắng mắt với cô ấy.1
Lúc này lãnh đạo trực tiếp - Giám đốc Tào nghiêm túc đi đến nói với Tô Lam: “Tổng Giám đốc mới đã nhậm chức rồi, nhân viên cấp bậc từ Trợ lý Giám đốc bộ phận trở lên đều đến phòng họp tham gia cuộc họp.”
Tô Lam nhanh chóng cầm sổ ghi chép và bút đi theo sau mông Tào Kiến Lập, Kiều Tâm làm mặt quỷ với cô, Tô Lam biết ý của cô ấy là muốn nói cô hãy chụp một bức ảnh rõ nét của vị sếp lớn vừa nhảy dù tới đây đi.
Trong phòng họp ngồi kín mít toàn là người, một trợ lý nhỏ bé như Tô Lam chỉ có thể chen chúc ở trong góc.
Thực tế thì cô không hề tò mò với chuyện sếp lớn anh tuấn thế nào hay lắm tiền ra sao, trong đầu cô lúc này lại hiện lên khuôn mặt với đường nét rõ ràng của buổi sáng hôm nay, nhớ đến dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của anh, Tô Lam nhịn không được mà che miệng cười trộm.1
Trong lòng hơi cảm thấy có lỗi vì lời nói ác độc của bản thân, nhưng mà suy cho cùng thì anh cũng đã hưởng lợi của cô rồi, lại còn có thể lấy được tiền nữa, đối với đàn ông mà nói chuyện này quả thực chính là chuyện tốt, có ước cũng không gặp được.
Sau một tràng tiếng vỗ tay, Tô Lam ngẩng đầu lên, lúc này đột nhiên lại nhìn thấy người đàn ông anh tuấn đĩnh đạc mặc bộ vest lịch lãm màu đen tiến vào phòng họp trong sự vây kín của nhiều người.1
Tô Lam nhìn chằm chằm khuôn mặt với đường nét rõ ràng kia chừng mấy chục giây, sau đó liền khϊếp sợ tới mức không khép được miệng.1