Quan Triều Viễn cùng Hồ Mỹ Ngọc vừa đi vừa nói chuyện, Tô Lam cúi đầu suy nghĩ xem có nên chào hỏi Quan Triều Viễn một tiếng hay không, dù gì người ta cũng là sếp lớn, còn về Hồ Mỹ Ngọc coi như là không nhìn thấy cô ta, sau đó trực tiếp bỏ của chạy lấy người là được.
Vào lúc khoảng cách giữa bọn họ còn cách nhau chưa tới hai mét, Tô Lam nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Quan Triều Viễn đang chiếu lên người mình.
Chết tiệt, sao tự dưng bây giờ trong đầu cô lại hiện lên cái qυầи иᏂỏ màu hồng phấn kia chứ? Cô không khỏi đỏ mặt, đầu lưỡi đều muốn cuốn lại mới nói ra được một câu: "Tổng giám đốc Quan… Chào anh!”
Ánh mắt Quan Triều Viễn ước chừng dừng lại trên người cô vài giây, hơn nữa giống như đang suy tư cái gì đó.
Tô Lam vốn định cất bước đi trước, nhưng không nghĩ tới ánh mắt của Quan Triều Viễn lúc này lại làm cho Hồ Mỹ Ngọc ở bên cạnh cảm thấy có điểm không thích hợp, hơn nữa kẻ thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt, Hồ Mỹ Ngọc liền tiến lên một bước ngăn cản đường đi của Tô Lam.
“Tô Lam, tốt xấu gì tôi với cô cũng được coi là chị em, gặp nhau mà một tiếng chào hỏi cũng không có, không phải quá nhỏ mọn rồi sao?" Hồ Mỹ Ngọc nâng cằm, ánh mắt khinh thường đánh giá Tô Lam.
Tô Lam trừng mắt liếc cô ta một cái, bàn tay im lặng nắm chặt lại thành nắm đấm, ngày hôm đó Hồ Mỹ Ngọc dùng giày cao gót hung hăng dẫm lên mu bàn tay cô, khoảng nợ này cô còn chưa có tính đâu, không nghĩ tới hôm nay cô ta còn tới đây bắt lỗi trước.
"Tôi chỉ có một đứa em gái, nó còn đang học cấp ba.” Tô Lam lạnh lùng nói.
Hồ Mỹ Ngọc nhếch lên khóe môi, lộ ra nụ cười mỉm không có chút ý tốt nào: “Cô không thừa nhận tôi là chị em với cô cũng không có gì, chỉ là ba của cô sẽ đồng ý sao? Lần trước cô chọc ông ấy giận tới mấy ngày, có phải cũng nên tới thăm một chút không? Bằng không mọi người đều sẽ nói cô là đồ con gái bất hiếu đó!"
Tô Lam chau mày, tại sao hôm nay Hồ Mỹ Ngọc lại cùng cô nói nhiều điều vô nghĩa như vậy? Nhìn lại Quan Triều Viễn đang đứng bên cạnh cô ta thì cô đã hiểu rõ.
Đại khái là Hồ Mỹ Ngọc sợ cô sẽ tranh đoạt Quan Triều Viễn với cô ta, cho nên mới ở trước mặt anh cố ý vu khống cô như vậy, muốn cô lưu lại ấn tượng xấu với Quan Triều Viễn.
Tuy rằng biết rõ ràng thủ đoạn của Hồ Mỹ Ngọc nhưng Tô Lam cũng không để ý chút nào tới ấn tượng của mình trong mắt Quan Triều Viễn, dù sao ấn tượng của anh đối với cô cũng không thể nào tệ hơn nữa.
Tô Lam dập tắt lửa giận, ngược lại còn nở nụ cười nhẹ, nhìn qua cái đầu dây thép của Hồ Mỹ Ngọc nói: “Teddy nhà ai lại không được coi ngó cẩn thận, mới sáng sớm tinh mơ đã chạy ra ngoài cắn người!”
"Cô nói cái gì đó? Ai là Teddy?” Hồ Mỹ Ngọc lập tức thẹn quá thành giận.
Lúc này bên môi Quan Triều Viễn lại hiện lên một nụ cười nhẹ, nhưng rất nhanh đã biến mất khỏi khuôn mặt anh.
Kiểu tóc hôm nay của Hồ Mỹ Ngọc quả thật rất giống với một giống chó tên là…… Teddy, đại khái Quan Triều Viễn có thể cảm nhận sâu sắc cái ví dụ này nó quá ư là có hình tượng.1
Tô Lam thấy mình đã thành công chọc giận được Hồ Mỹ Ngọc, cũng đã đạt được mục đích liền nói: "Tôi còn phải đi làm, không có thời gian ở đây nói nhảm với cô!" Nói xong cô quay đầu rời đi.
"Tô Lam, cô nói rõ ràng cho tôi!"
Người ở phía sau còn đang sủa loạn, Tô Lam lại tăng thêm tốc độ bước chân.
Thời gian nghỉ trưa, Kiều Tâm nhích lại gần, thấp giọng nói: "Biết Hồ Mỹ Ngọc hôm nay tới Thịnh Thế để làm gì không?"
“Làm gì?” Tô Lam thật ra cũng có điểm tò mò.
“Tới bán bảo hiểm.” Kiều Tâm trả lời.
Xem ra Hồ Mỹ Ngọc bây giờ đã thông minh hơn trước kia nhiều rồi, chạy tới đây bán bảo hiểm sẵn tiện xem thử có thể quyến rũ được Quan Triều Viễn luôn không, đúng là một công đôi việc.
"Cậu đoán xem liệu Hồ Mỹ Ngọc có thể lấy được hợp đồng từ chỗ nhà tư bản không?" Kiều Tâm vẻ mặt thần bí.
Tuy rằng ấn tượng của Tô Lam đối với Quan Triều Viễn không được tốt cho lắm, nhưng tên tư bản kia vẫn là người rất tỉ mỉ trong công việc, chưa kể công ty bảo hiểm Tô Mạnh Cường là một công ty nhỏ không có quy mô, còn có chút không chính quy, Quan Triều Viễn chắc sẽ không mua bảo hiểm của loại công ty như vậy đâu.
“Nhà tư bản đã đem hợp đồng bảo hiểm tai nạn lao động của tất cả nhân viên trong Thịnh Thế giao cho Hồ Mỹ Ngọc làm đại diện.” Thấy Tô Lam không nói lời nào, Kiều Tâm lập tức nói.
Nghe vậy vẻ mặt Tô Lam khϊếp sợ, sau đó lại bực bội ném cây viết đang cầm trên tay lên bàn làm việc.
Tên Quan Triều Viễn này nhìn thì giống như là một người tao nhã, nhưng thật không ngờ cũng đi trên con đường của Hồ Mỹ Ngọc, Tô Lam không biết vì sao mình lại thấy tức giận tới như vậy, dù sao cũng chính là giận tới ngứa răng.
Kiều Tâm cho rằng vì Hồ Mỹ Ngọc lấy được hợp đồng cho nên Tô Lam mới tức giận như vậy, bèn vỗ vỗ bả vai cô khuyên nhủ: "Được rồi, đừng tức giận nữa, loại người như Hồ Mỹ Ngọc căn bản không phải làm kinh doanh, mà là đang bán thịt!"
Trời ơi! Chẳng lẽ Hồ Mỹ Ngọc cũng đã bò lên giường của Quan Triều Viễn? Vậy không phải là cô và cô ta… Dùng chung một người đàn ông sao?
Nhưng cũng rất may là cô đã tới trước Hồ Mỹ Ngọc, nếu không cô thật sự rất ngại bẩn, có thể còn ghê tởm đến chết mất!
Thấy Tô Lam vẫn không nói tiếng nào, Kiều Tâm vỗ bả vai cô, nhắc nhở nói: "Ngày mai cậu nhớ mang theo chứng minh nhân dân tới, công ty tổ chức khám sức khỏe ở bệnh viện."
“Kiểm tra sức khoẻ?” Tô Lam kinh ngạc hỏi.
"Tớ còn trẻ, khỏe mạnh như vậy thì có vấn đề gì đâu chứ?" Tô Lam cười khổ lắc đầu, trong lòng còn vì chuyện vừa rồi mà xoắn xuýt.