Tô Lam trở lại văn phòng, Kiều Tâm tranh thủ thời gian chạy tới hỏi: "Tên tư bản đó gọi cậu lên làm gì vậy?”
Tô Lam sờ vào qυầи иᏂỏ ở trong túi, lần đầu tiên nhịn xuống không nói ra sự thật, bởi vì việc này thật sự quá mất mặt.
"À, không có gì, chỉ là nói tới một số việc liên quan đến dự toán án thôi.” Tô Lam không giỏi nói dối, mặt không tự giác mà đỏ bừng.
Nghe vậy, Kiều Tâm giống như lầu bầu nói: "Tại sao tớ lại có cảm giác tên tư bản đó đối với cậu có điểm kỳ quái."
Tô Lam nhanh chóng nói: "Anh ta thấy tớ không vừa mắt, nên muốn chèn ép tớ ra khỏi Thịnh Thế, nhưng mà tớ sẽ không rời đi dễ dàng như vậy, cậu cố gắng làm việc cho tốt đi, tớ đi về nghỉ ngơi đây!"
Vừa nói xong Tô Lam đã cầm theo túi xách rời đi.
Đi ra phía sau toà cao ốc, Tô Lam đưa tay lấy chiếc qυầи иᏂỏ từ trong túi ra, nhìn thoáng qua chiếc qυầи иᏂỏ gợi cảm màu hồng phấn, cô liền buồn bực muốn chết, sau đó thuận tay ném nó vào trong thùng rác bên cạnh.
Tô Lam vừa mệt vừa buồn ngủ nên về tới nhà cô liền ngã xuống giường, ngủ thẳng một giấc suốt một ngày một đêm
Sau khi thức dậy, Tô Lam duỗi người, lật người lại nằm trên gối đầu, đã lâu rồi cô không được ngủ trên giường, thật sự rất nhớ nó!
Tay không cẩn thận đυ.ng tới di động, Tô Lam lấy di động tới đưa mắt nhìn lướt qua một chút, có tới 38 cuộc gọi nhỡ.
Vừa mở ra đã thấy, đều là của Trịnh Hạo gọi tới, Tô Lam nhíu mày lại, chẳng lẽ anh ta có việc gì gấp tìm mình sao? Tô Lam nhanh chóng gọi lại cho anh ta.
“Tô Lam, bây giờ cô đang ở đâu? Cô có khỏe không? Tôi đã gọi điện thoại cho cô suốt một ngày một đêm rồi, sao cô lại không bắt máy?" Điện thoại vừa được kết nối, Trịnh Hạo đã vội vã hỏi ra hàng loạt câu hỏi.
"Tôi… Ở nhà, thật sự quá mệt mỏi nên đã ngủ hết một ngày một đêm, vì vậy mới cài chế độ điện thoại im lặng." Tô Lam có chút không hiểu nổi.
Tô Lam nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm ở đầu dây bên kia điện thoại, nói: “Cô không sao là tốt rồi, tôi còn tưởng cô gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn rồi.”
Nghe được lời này, trong lòng Tô Lam cũng cảm động một hồi, thật sự sẽ không có người thứ hai quan tâm cô như vậy.
"Xem ra công việc của cô cũng đã kết thúc, tối nay có thể cho tôi chút mặt mũi cùng nhau đi ăn một bữa cơm không?" Trịnh Hạo thận trọng mời.
Bởi vì trước kia anh ta cũng đã mời rất nhiều lần, Tô Lam đều không đồng ý, lần này cũng đã nói tới vậy rồi, cô thật sự cũng không tiện từ chối.
Cho nên Tô Lam liền cười nói: “Giáo sư lớn mời khách, tôi tất nhiên là không thể từ chối.”
"Cứ quyết định như vậy đi, sáu giờ tối nay tôi đến đón cô.” Trịnh Hạo vui mừng khôn xiết.
"Tối nay gặp lại.” Sau đó Tô Lam cũng tắt điện thoại.
Nhìn màn hình di động, Tô Lam đã thất thần trong một khắc.
Thật ra không phải cô không biết ý tứ của Trịnh Hạo đối với mình, nhưng mà không biết tại sao cô lại không có cảm giác tim đập thình thịch với anh ta như thế?
Nói tới Trịnh Hạo thì điều kiện của anh ta quả thật không tồi, gia cảnh giàu có, nghề nghiệp có thể diện, vẻ ngoài đẹp trai, tính cách ôn hòa, loại hình này bây giờ đều là động vật quý hiếm, không phải nói tình cảm có thể bồi dưỡng sao? Có lẽ bọn họ có thể lâu ngày sinh tình cảm.
Đêm nay quả nhiên bọn họ trò chuyện với nhau rất vui, Trịnh Hạo ôn nhu lại săn sóc, ở bên cạnh anh ta, Tô Lam cảm giác trong lòng như được một dòng suối nóng chảy qua tẩy rửa mọi tội lỗi.
Trải qua ba ngày tu chỉnh, ngày thứ tư, Tô Lam dẫm lên đôi giày cao gót đi làm với tinh thần đã được nâng lên gấp trăm lần.
Ngẩng đầu bước đi trên hành lang, Tô Lam vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy có hai người đang sóng vai nhau đi về phía này.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen, lạnh lùng soái khí, còn người phụ nữ với mái tóc xoăn màu nâu đỏ, mặc trên người bộ đồ theo phong cách tiên phong ngành thời trang.
Tô Lam và hai người họ đối diện nhau đi tới, càng đi tới càng gần, tuy rằng không muốn gặp hai người kia, nhưng mà muốn tránh cũng đã không thể tránh.