Vân Triết Hạo chưa bao giờ nghe Thịnh Hàn Ngọc nói với giọng điệu như vậy, anh đã gấp gáp đến mức nói năng lộn xộn.
“Hàn Ngọc, bình tĩnh, anh ở đâu?”
…
Mười phút sau.
Vân Triết Hạo và vợ là Mã Linh Nhi đến nơi.
Mã Linh Nhi dùng tốc độ nhanh nhất để thay quần áo phẫu thuật để vào phòng phẫu thuật, trước khi vào cô ấy đã trao đổi với viện trưởng và chủ nhiệm khoa phụ sản, thời gian tiến vào không hề chậm trễ.
Vân Triết Hạo ở trên hành lang an ủi: “Đừng lo lắng, Linh Nhi vào trong nhất định sẽ cứu được Thời Du Huyên, cô ấy sẽ không sao đâu.”
Mã Linh Nhi là một bác sĩ cấp cứu, tuy không thuộc khoa sản nhưng cô ấy có kinh nghiệm lâm sàng phong phú trong việc đối phó với những ca bệnh bất ngờ.
“Trách tôi, chuyện này đều do tôi, nếu tôi nói rõ ràng với cô ấy thì sẽ không xảy ra chuyện.”
“Huyên Huyên là người thấu tình đạt lý. Tôi hẹp hòi, ích kỷ. Tất cả là lỗi của tôi…”
Thịnh Hàn Ngọc cứ lẩm bẩm như vậy, nhìn chằm chằm vào ngọn đèn phía trên phòng phẫu thuật, như thể linh hồn anh đã bị nhốt vào bên trong.
Cửa phòng phẫu thậut lại được mở ra, Mã Linh Nhi bước ra nói với anh: “Vợ anh cần truyền máu gấp, nhưng cô ấy có nhóm máu RH âm tính, ngân hàng máu không còn nên phải tìm một giải pháp càng sớm càng tốt.”
“Được rồi, tôi nghĩ cách, tôi sẽ nghĩ cách.”
Thịnh Hàn Ngọc nói sẽ có cách, nhưng anh có thể có cách gì đây?
Anh gọi cho Giản Nghi Ninh, nếu không phải là cùng đường, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ liên lạc với người nhà họ Giản.
Nhà họ Giản có bệnh viện nên việc liên hệ với ngân hàng máu sẽ thuận tiện hơn những nơi khác.
Giản Nghi Ninh chỉ đáp lại: “RH âm tính, tôi đang nghĩ cách, không cần anh quan tâm.” Nói xong, anh ấy liền cúp máy.
Anh không để ý đến việc làm sao Giản Nghi Ninh biết chuyện này, nhưng tất cả hy vọng đều đổ dồn lên người anh ấy. Thịnh Hàn Ngọc hy vọng rằng anh ấy có thể đưa nhóm máu tới để cứu vợ mình càng sớm càng tốt.
Ngay sau đó huyết tương được chuyển đến, Giản Nghi Ninh đã đích thân giao tới.
Đèn trong phòng phẫu thuật vẫn luôn sáng.
Huyết tương đã được gửi đến năm tiếng đồng hồ, cuộc phẫu thuật của Thời Du Huyên vẫn chưa kết thúc.
Nhưng tin tức bên trong vẫn không ngừng đưa ra - đầu tiên là phôi thai đã được lấy ra.
Là con trai, còn quá nhỏ, còn chưa kịp thành hình, chỉ là một viên thịt nhỏ buộc phải rời khỏi cơ thể mẹ!
Đây là con trai của anh, nếu không phải vì sự ngu xuẩn của anh, bảy tháng nữa cậu bé sẽ được đặt tên theo họ của anh, vui vẻ hạnh phúc trở thành một thành viên trong gia đình của họ.
Đây là kết tinh tình yêu của anh với vợ, bây giờ kết tinh đã không còn, liệu Huyên Huyên có còn muốn đoạn tình yêu này nữa không?
Thứ hai là thông báo bệnh tình nguy kịch.
Thịnh Hàn Ngọc vẫn không chịu ký.
Hắn tức giận như một con dã thú bị mắc kẹt, bất lực gầm lên: “Huyết tương đã được gửi tới, tại sao vẫn còn nguy hiểm?”
Mã Linh Nhi đích thân đến giải thích: “Ý thức sinh tồn của bệnh nhân rất kém. Cô ấy từ chối điều trị trong tiềm thức và một lòng muốn chết.”
“Cô nói với cô ấy rằng cô ấy phải sống, nhất định phải sống, chỉ cần cô ấy còn sống, tôi sẽ đồng ý với bất kỳ yêu cầu của cô ấy, yêu cầu gì cũng được.” Hai mắt Thịnh Hàn Ngọc đã đỏ bừng, chỉ cần cô còn sống thì thế nào cũng được.
“Cô ấy muốn anh ký vào thỏa thuận ly hôn.”
Thịnh Hàn Ngọc ngã ngồi trên mặt đất.
Lần thứ ba là một bản thỏa thuận ly hôn được gửi ra khỏi phòng phẫu thuật, chữ ký của Thời Du Huyên đã hằn in trên giấy, chỉ cần Thịnh Hàn Ngọc ký tên của anh vào đó, cả hai sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Anh rất không tình nguyện, cây bút trên tay nặng nề như chì, nhưng Mã Linh Nhi nói đây là ý của Thời Du Huyên, nếu không ký, cô sẽ từ chối điều trị và đi cùng đứa trẻ.
Dù không muốn, nhưng anh cũng chỉ có thể ký tên mình vào đó.
Cuối cùng, đèn trong phòng phẫu thuật cũng tắt.
Bệnh nhân không được đưa ra khỏi cổng chính mà được đưa thẳng vào ICU để quan sát.
Thịnh Hàn Ngọc nhìn thấy Thời Du Huyên nằm bất động trên giường bệnh qua lớp kính dày, hai mắt nhắm chặt.
Trên người cắm đủ loại ống dẫn, khuôn mặt của cô vẫn nhợt nhạt như tờ giấy!
Anh yêu cầu đi vào gặp cô, Mã Linh Nhi ngăn lại: “Cô ấy quá mệt, hiện tại cần nghỉ ngơi thật tốt, nếu anh đi bây giờ nhất định sẽ quấy rầy cô ấy, vẫn nên đợi hai ngày nữa hẵng nói sau.”
Thịnh Hàn Ngọc ở bên ngoài đợi cô tỉnh dậy mà không rời một bước.
Giản Nghi Ninh giễu cợt: “Bây giờ giả bộ tỏ vẻ si tình cho ai xem? Nếu anh thật sự toàn tâm toàn ý với cô ấy, thì sẽ không để cô ấy bị người ta tính kế.”
Thịnh Hàn Ngọc ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe đầy vẻ chán ghét: “Giản Nghi Ninh, cậu đừng làm bộ làm tịch, người nhà họ Giản các người không tránh khỏi liên can đâu.”
“Âm mưu của nhà họ Giản các người cứ để nợ đó, chờ Huyên Huyển ra viện, chúng tôi sẽ từ từ tính!”
Hôm đó anh vốn định đi làm, nhưng bà Giản đã ngăn anh lại bên ngoài, nói rằng chuyên gia đã đưa ra phương án điều trị rất có hy vọng để Giản Di Tâm có thể khôi phục trí nhớ, bà ta lại xin anh phố hợp một chút.
Loại yêu cầu này cũng không quá đáng, nên anh đã đồng ý.
Ban đầu, anh muốn nói trước với Thời Du Huyên, nhưng bà Giản cứ thúc giục nên anh chưa kịp nói gì cả.
Đến đối diện, bà Giản yêu cầu anh cầu hôn với Giản Di Tâm, hoa và nhẫn cưới đã được chuẩn bị sẵn.
Ngay lúc đó, anh có chút do dự!
Bà Giản gạt nước mắt nói rằng nếu không có vụ hỏa hoạn cách đây năm năm thì họ đã là người một nhà từ lâu rồi.
Hiện tại không phải người một nhà nên quả nhiên là xa lạ, ngay cả yêu cầu nhỏ ấy mà cũng không đồng ý…
Thịnh Hàn Ngọc luôn cảm thấy áy náy với Giản Di Tâm, anh hy vọng cô ta sẽ khỏi bệnh và tìm kiếm hạnh phúc lại một lần nữa.
Bà Giản đã nói như vậy, anh cũng không còn do dự nữa và đồng ý.
Anh đang giữ lời thoại của mình đọc như một con rối.
Trước khi anh đọc thuộc lòng, bà Giản đã vội vàng nói với anh rằng anh có thể bắt đầu!
Lời thoại không thuần thục cũng không sao, để anh đeo tai nghe Bluetooth, bà ta ở trong phòng khác đọc một câu và đọc theo một câu…
Anh đang đeo tai nghe nên không nghe thấy có người đang đi vào ở tầng dưới.
Cho đến khi thấy vợ xuất hiện ở cửa, nhìn anh với ánh mắt thấy vọng.
Lúc này anh mới nhận ra rằng đây không phải là cách chữa bệnh, mà là một cái bẫy!
“Thịnh Hàn Ngọc, tên khốn, anh muốn một chân giẫm hai thuyền đến mức muốn ném cái nồi này cho bọn tôi sao?” Giản Nghi Ninh đấm vào mặt anh một cú.
Thịnh Hàn Ngọc cũng không khách sáo, ngay lập tức đáp trả lại, hai người bắt đầu đánh nhau trong bệnh viện.
“Đừng đánh, tất cả đều là lỗi của chị. Muốn đánh thì em đánh chị đi.”
Giản Di Tâm đã chạy đến ôm Thịnh Hàn Ngọc và nói với em trai mình.
“Hừ! Hai người đều không tốt lành gì, cút hết đi, đừng quấy rầy sự yên tĩnh ở đây.”
Giản Nghi Ninh không thể rat ay với chị gái mình, nhưng từ hôm nay trở đi, trong lòng anh ấy không còn chị gái này nữa.
Thịnh Hàn Ngọc không rời đi, Giản Di Tâm vẫn cứ ôm anh và không ngừng khóc.
Cô ta cứ luôn tự trách mình, đều là lỗi của cô ta, nếu không phải vì mình thì mẹ cô ta đã không nghĩ ra một chiến lược tồi tệ như vậy.
Giản Di Tâm cũng nói rằng Thời Du Huyên ngã xuống không phải vì cô bị kí©h thí©ɧ khi nhìn thấy cảnh “cầu hôn” của họ, mà là ai đó đã đẩy cô xuống.
Người đẩy cô xuống đeo khăn che mặt và đi cùng với Thời Du Huyên tới.
Lúc đó dì Trương nhìn thấy rõ ràng, bà ta có thể làm chứng.
Giản Di Tâm đã rất thành công trong cách này, Thịnh Hàn Ngọc nhớ rằng khi anh lao ra ngoài, anh đã nhìn thấy một người phụ nữ đeo khăn che mặt chạy ra, nhưng lúc ấy anh muốn cứu Du Huyên nên không đuổi theo.
Hại vợ con của anh mà còn muốn xem náo nhiệt như một người qua đường sao?
Anh không thể buông tha cho người này.
Thời Du Huyên sẽ không tỉnh lại ngay lập tức, Thịnh Hàn Ngọc quyết định tìm người này để trả thù cho vợ mình.
Anh gọi cho quản gia, và ngay lập tức biết rằng người phụ nữ đeo khăn che mặt là Thời Vũ Kha!