Chương 45

"Chị vẫn còn nhớ anh ấy đúng không"

Thiên Tuyết mỉm cười nhẹ.

"Chị..."

Nhìn bộ dạng của Thục Tâm cô cũng đoán được.

"Vậy chị vẫn cố gắng tới tận bây giờ à? Đúng là xa nhau mới trân trọng nhau"

"Chị và anh ấy chỉ là hôn nhân chính trị..."

"Chị đừng như vậy nữa, mặt chị in hẳn chữ "nhớ" luôn kìa"

Thiên Tuyết an ủi.

"Chị nhớ anh ấy nhưng ba năm không gặp rồi, quá đủ để khiến một người quên đi người cũ"

"Anh ấy..."

"Tuyết, anh ấy vẫn sống tốt chứ?"

Thục Tâm sáng mắt hỏi cô.

"Anh ấy không tốt, không có chị anh ấy không tốt"

"..."

"Sau khi chị rời đi, anh ấy như một kẻ mất trí, ngày đêm đều thay người yêu như thay áo, mặc dù vậy suốt ba năm nay, anh ấy chẳng thể cười nổi, em với Cao Sâm cũng cố làm anh ấy trở lại như trước nhưng bất thành. Chị, tập đoàn Dạ không có anh ấy sẽ không còn, anh ấy chẳng màng tới công việc, tập đoàn Dạ cũng không thể sụp đổ được"

Thiên Tuyết nhìn cô với ánh mắt như muốn cầu xin điều gì đó.

"Chỉ có chị, chị Thục Tâm là người con gái đầu tiên anh ấy để ý và muốn sống cùng suốt đời. Suốt tám năm em bên cạnh anh ấy, Thần Phong chưa bao giờ vì một cô gái mà lại làm nhiều chuyện tới vậy, trước kia anh ấy vốn là người bình tĩnh giải quyết"

Cô trầm lặng suy nghĩ một hồi lâu, Dạ Thần Phong vì cô mà hạ thấp bản thân xuống, hắn yêu cô tới vậy sao? Yêu tới điên cuồng, không có cô hắn chẳng thể sống yên ổn?

"Chị muốn gặp anh ấy..."

"Em biết ngay mà, nhưng e là hôm nay thì không được rồi, anh ấy thật sự không muốn gặp mặt ai cả..."

"Vậy chị phải đợi tới bao giờ?"

Thục Tâm sốt ruột cắn môi.

"Để em và Cao Sâm nghĩ cách, giờ chị chỉ cần ngồi đây tám chuyện với em thôi"

Thiên Tuyết mỉm cười, lâu rồi họ chẳng gặp nhau, tất nhiên sẽ có nhiều điều muốn kể rồi.

---------------

Một tuần sau, tại dinh thự của Dạ Thần Phong, Thiên Tuyết đã hẹn cô ở đó. Thục Tâm bước vào, vẫn là căn dinh thự quen thuộc này, nó vẫn lộng lẫy, xa hoa có điều hình như thiếu gì đó...

Cao Sâm cũng đi theo đằng sau, anh sẽ chỉ vào cản nếu như Dạ Thần Phong nổi điên mà đánh Thiên Tuyết. Đứng trước cửa phòng, Thiên Tuyết gõ cửa nhưng chẳng có hồi đáp.

"Anh Dạ? Mở cửa ra đi, anh đừng ép bản thân như vậy chứ"

Cô đập cửa mãi không được đành chịu thua.

"Sao không cho cô ta nói? Em nói làm gì?"

Cao Sâm chau mày nhìn Thiên Tuyết, nếu cô không được thì sao không để Thục Tâm thử?

Họ nhanh chóng ẩn nấp, chỉ còn một mình Thục Tâm đứng đối diện với cánh cửa. Cô khẽ gõ nhẹ.

"Dạ... Dạ Thần Phong... anh có ở trong đó không?"

Bên trong căn phòng một cặp tình nhân đang cuốn lấy nhau, giọng nói này khiến hắn giật mình, tay càng siết chặt eo của đối phương, không được, là do ảo tưởng, hắn sẵn sàng làʍ t̠ìиɦ với một người con gái hắn không yêu để quên được cô, chỉ cần quên cô, hắn sẽ làm tất cả...

Vẫn chẳng có hồi đáp, Thục Tâm nóng lòng đập mạnh hơn.

"Dạ Thần Phong, anh thực sự không muốn nhìn mặt tôi một lần sao?"

Hắn không nhầm được, giọng nói này...

"Dạ Thần Phong, anh kêu cô ta im miệng đi được không, thật phiền quá"

Cô gái kia với thân hình quyến rũ, chủ động ngồi lên đùi hắn. Dạ Phong liền buông tay, hắn mở cửa, trước mắt hắn là một bóng dáng cả đời này chẳng thể quên được.

Đã ba năm, vậy mà cô chẳng thay đổi, càng ngày càng xinh đẹp biết bao, vẫn mái tóc đó, mùi hương đó...

"Anh..."

Cô ngẩn người khi nhìn thấy chiếc áo sơ mi của hắn bị banh tới nửa ngực, quần áo lộn xộn, họ nhìn nhau miệng cứng đờ.

"Anh cô ta là ai thế"

Người phụ nữ bên trong đứng nép đằng sau, cả người cô ta đều hở hang, Thục Tâm cũng có thể đoán được họ đang làm gì.

"Tới đây làm gì?"

Hắn cố nén lại, tay cuộn nắm đấm liếc đôi mắt lạnh lùng vào cô.

"Tôi..."

Cô thất vọng nặng nề, cô cứ ngỡ hắn vẫn còn nhớ tới cô.

"Ơ này cuối cùng anh Dạ cũng mở cửa rồi nhỉ?"

Thiên Tuyết với Cao Sâm thấy tình hình căng thẳng bèn ra nói giúp cô.

Thục Tâm chẳng đứng vững, giống cái hôm đó, cô choáng váng ngã xuống. Một lần nữa cô lại chính là người lụy tình.

"THỤC TÂM"

Hắn nhanh chóng tới đỡ cô, Thục Tâm mất ý thức mà hôn mê bất tỉnh.

Lại nữa, đây là lần thứ mấy cô lại tới bệnh viện nữa đây.

"Chị, có sao không?"

Thiên Tuyết nhiệt tình hỏi han.

"Không sao..."

Cô cười gượng.

"Không sao cái khỉ gì, nhìn cô tều tụy quá đấy" Cao Sâm chen lời.

"Tôi chẳng biết nữa, mỗi lần như vậy đầu tôi rất đau, hai bên thái dương như bị giật điện"

"Cô bị đau đầu vận mạch mà, không biết sao?"

Cao Sâm liếc nhìn cô.

"Hả, tôi còn chưa nghe tới nó bao giờ" Thục Tâm khẳng định.

"Thôi, chị không sao là tốt rồi, em cũng chẳng ngờ được mọi chuyện lại đi tới hướng này"

"Chuyện vầy rồi có thể thay đổi được nữa đâu" Cô thở dài.

Đứng bên ngoài, lòng hắn thắt lại từng cơn, chỉ biết nhìn cô từ xa mà chẳng thể chạm vào. Hắn rất lo, lo hơn bọn họ.

"Cô thật sự yêu nó à?"

Cao Sâm lên tiếng, hắn nhíu mày.

"Ừ...yêu"

Dạ Thần Phong như bị đâm một nhát dao qua trái tim, hắn đau điếng người, nỗi đau ở bên trong thân xác hắn, quặn lòng, cô yêu hắn? Vậy sao lúc đó cô lại rời đi, cô muốn làm thế là có ý gì. Hắn không kìm được nữa đạp cửa xông vào.