"Anh không cần phải làm vậy mà"
Cô phủi tay.
"Cô không có quyền lên tiếng"
Hắn đưa ánh mắt lạnh lùng ném vào cô.
"Võ Thục Tâm, cô thực chất lại yếu đuối vậy sao?" Hắn cao giọng hơn, đôi mắt mất cả sức kiên nhẫn.
"..." Cô im bặt không nói lên lời.
"Tôi không muốn phu nhân của họ Dạ lại tự ti về bản thân như vậy, cô cần phải được rèn lại"
Hắn thở dài, bất lực nhìn cô chằm chằm.
"Vậy... cám ơn anh"
Cô mỉm cười tươi, nụ cười như ánh nắng ban mai có thể đem lại cho người khác cảm giác yên bình và dễ chịu. Chính điều này, đối với anh cô là một người phụ nữ rất đặc biệt.
----------
Mặc dù tới Bắc Kinh, Thục Tâm cũng chẳng có thời gian về thăm gia đình, ở dinh thự của Dạ Thần Phong, cứ nghĩ mình sẽ được yên ổn, ai ngờ, hai ngày liên tiếp của cô đều mệt lử người, danh sách các công ty đưa hợp đồng tới ngày càng nhiều.
Dạ Thần Phong lại lên cơn đưa cho cô xử lí mấy công ty đó, đương nhiên bằng mọi cách cô phải loại hết sạch. Hắn biết cô mưu mẹo nên cố tình nhờ cô việc này, đúng như hắn dự đoán, cô chỉ kể khuyết điểm mà không kể tới ưu điểm của mấy công ty đó buộc hắn phải bỏ.
"Dạ Thần Phong~, tôi nghĩ anh nên xem lại công ty này, nó nhỏ quá không hợp với một tập đoàn lớn thế này..."
"Dạ Thần Phong~ công ty này rách nát quá, anh nhìn quán họ này...."
"Anh~ Mấy người ở công ty này nghe nói làm ăn chậm chạp lắm..."
"Dạ Thần Phong, Dạ Thần Phong~~"
"..."
Đối với anh mấy công ty này chỉ là một con kiến, hủy là có thể hủy ngay lập tức, anh phì cười, cô vì công ty của ba mình mà làm hư hỏng cả hình ảnh của mấy công ty khác. Chiều tối, cô vác một tập hồ sơ cao tới nửa người đi vào phòng Thần Phong, đặt trước mặt hắn.
"Tôi nghĩ anh nên xem lại mấy công ty này"
Cô hơi cao giọng, dáng người mệt mỏi, cô cũng làm việc từ sáng tới giờ còn gì.
Nhìn vẻ mặt của cô hắn vô thức gật đầu.
"Nhìn cô tều tụy quá"
"Đúng, tôi muốn đi ngủ"
"Mới hơn bảy giờ tối"
"Nhưng tôi mệt rồi, còn nữa, mai tôi còn phải dậy sớm để tới làm phù dâu nữa đó" Cô cười tươi rồi rời đi.
"..." Hắn không ngăn cản, liếc mắt vào đống tài liệu, Thần Phong giơ tay lấy đại mộ tập hồ sơ, bên trong là một tờ giấy nhỏ.
"Mấy công ty này không đủ trình bằng tập đoàn của Dạ tổng ha, anh không nên kí đâu á"
Tờ giấy chỉ vọn vẹn vài chữ nhưng cũng khiến anh phụt cười, thú vị, cô gái này càng ngày càng khiến anh cảm thấy thú vị...
----------
Sáu giờ sáng, Thục Tâm tỉnh giấc, hôm nay là ngày cuối cùng ở Bắc Kinh, cô phải nhanh chóng hoàn thành mọi việc trong hôm nay mới được.
Chẳng phải đám cưới của cô, nhưng trong lòng cô cảm thấy nôn nao vô cùng, không biết từ khi nào Thục Tâm đã quen tay với việc trang điểm, phấn son đối với cô bây giờ chỉ là chuyện con kiến.
Tiếng chuông đồng hồ vang lên điểm đúng tám giờ sáng, cô hít một hơi thật sâu, bước xuống xe, cô từ từ đi vào đại sảnh nơi sẽ diễn ra hôn lễ của Hạ Vũ và Nhược Vy.
Hôm nay cô rất xinh đẹp, có thể nói là nổi trội hơn cả cô dâu, từ trang phục tới phụ kiện của cô, tất cả đều là do nhà thiết kế độc quyền mà Dạ Thần Phong đã mua riêng cho cô, chính vì điều này cô rất nổi bật giữa đám đông, cả người cô bước vào toát lên một vẻ đẹp quyền quý, trẻ trung, tự nhiên.
Thục Tâm mặc bộ váy trắng dài hở một bên đùi, cô chỉ búi tóc đơn giản, trang điểm lại nhẹ nhàng nhìn như một hoa hậu với vòng nào ra vòng đó, thân hình quyến rũ, đôi chân thon gọn của cô cũng thu hút được rất nhiều ánh nhìn của đám đông.
Cô thở dài, đúng, chỉ có tiền mới khiến họ nhìn cô như vậy, thật không giống cái đêm ở dạ tiệc Paris, họ nhìn cô với ánh mắt khác hoàn toàn, thật đáng sợ, thế giới này chỉ toàn những người có quyền lực, tiền bạc mới được như vậy.
Cô cảm thấy mình thật vô dụng chỉ ăn bám Dạ Thần Phong, cô đang sống trong cái bóng của hắn, mọi thứ trên người cô đều là của hắn, nhưng cũng chính giây phút này cô bỗng nhận ra một điều gì đó.
Mọi người xung quanh, một số lại ăn mặc rất bình thường, cũng chỉ là một bộ váy, một bộ vest hay bán ở thị trường, không có gì mấy nổi bật, nhưng họ vẫn rất tự nhiên.
Cô chợt nhớ lại câu nói của Dạ Thần Phong, hắn từng nói muốn cô ăn mặc giản dị, muốn cô không phải là một Dạ phu nhân tự ti, cô đã hiểu, đêm đó hắn muốn cô ăn mặc thoải mái, tự nhiên, hắn muốn cô tự tin về dáng người của cô.
Trong mắt hắn, cô là người phụ nữ xinh đẹp, không cần phải ăn mặc quá sành điệu cô vẫn toát lên vẻ tự nhiên, hắn muốn nhìn thấy cô tự tin đi với hắn bất kể cô có mặc gì đi nữa, cô vẫn là một mỹ nhân...
Thục Tâm mỉm cười nhẹ, trong lòng thầm biết ơn hắn, cô không ngờ, có lúc, Dạ Thần Phong cũng tốt như vậy.