Chương 12

Hôm sau, cô cùng gia đình của Dạ Thần Phong tới sân bay, hành lí, đồ đạc của hai người đã sẵn sàng, họ sẽ bắt đầu sống một cuộc sống hoàn toàn mới...

Gia đình Thục Tâm cũng tới tiễn con gái yêu của mình, đây là lần đầu tiên cô xa ba mẹ lâu như vậy, một năm, nghĩ lại cũng không quá dài, nhưng sống với anh ta thì đúng là địa ngục.

"Thục Tâm đi sang đó nhớ cho mẹ một cháu trai nhé"

Mẹ cô cười trêu.

"Mẹ cũng nhớ giữ gìn sức khỏe, nếu mẹ khỏe mới bế được cháu chứ"

Cô đùa lại.

Hai người ôm nhau, còn mười phút nữa cô sẽ chuyển sang Paris, Thục Tâm thở dài, cô tạm biệt cha mẹ ruột và cúi đầu chào bố mẹ của Dạ Thần Phong, hai gia đình đều có quan hệ rất tốt với nhau, có lẽ việc ba cô kí hợp đồng với tập đoàn Dạ cũng sẽ đạt được sớm thôi.

------------

Trên chiếc máy bay riêng của Dạ Thần Phong, Thục Tâm ngồi trầm ngâm ngắn nhìn bầu trời xanh biếc, cô khẽ mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười như nắng ấm giữa mùa thu, thật khiến cho người ta xao xuyến.

Dạ Thần Phong nãy giờ nhìn cô không rời mắt, càng nhìn cô hắn càng thích thú, cô làm hắn trở nên không còn có thể điềm tĩnh, biết kiềm chế cảm xúc như trước kia nữa.

Hắn nhìn cô không cảm thấy chán.

"Anh nhìn gì tôi?"

"giống như em nhìn tôi thôi"

"..."

"Bao lâu nữa chúng ta tới nơi"

"Em sốt ruột muốn tới đó sao"

"Ừ, tôi thích nước Pháp"

"Vậy em có thích tôi không?"

"Anh nói qq gì thế? Tôi và Anh chỉ là hợp đồng hôn nhân"

"Nhìn em luống cuống thật thu hút"

"Anh dở người à?" Luống cuống cũng thu hút, người đàn ông nãy có vấn đề về não sao?

--------------

Nước Pháp, một quốc gia phát triển, có nên kinh tế lớn thứ sáu thế giới, nổi tiếng với nhiều kiến trúc nổi tiếng, khác xa với Trung Quốc, nước Pháp quyến rũ lại mang một vẻ đẹp phương Tây riêng, với những tòa nhà cổ kính, hoàng hôn nơi đây chỉ có số một.

Tại khu Cap Ferrat, bên bờ biển Địa Trung Hải, đây là nơi có rất nhiều biệt thự ven biển tuyệt đẹp, nơi dành cho giới thượng lưu, chỉ những người giàu hoặc là doanh nhân nổi tiếng mới đủ điều kiện tới đây.

Về tới nơi trời đã xuất hiện hoàng hôn, Thục Tâm cũng không ngờ được có một ngày cô lại được sống trong căn biệt thự tại nơi đây, cô tát vào mặt mình liên tục vì sự choáng ngợp này. Tâm vui tới mức, vừa vào tới căn biệt thự, cô lập tức chạy vòng quanh ngắm nghía hết phòng này tới phòng nọ.

Căn biệt thự thuộc chủ sợ hữu là Dạ Thần Phong, căn nhà đầy đủ tiện nghi, trang trí phong cách phương Tây cổ lẫn hiện đại, có hai phòng ngủ, hai phòng tắm, có mỗi phòng khách và phòng bếp là chung nhau, nó rộng tới mức không tả nổi.

Vẫn như một thói quen, cứ đi đâu lâu thì cô lại mệt mỏi nằm liền lên giường, thật thoải mái. Cô mở mắt nhìn hoàng hôn, phòng cô có một tấm kính trong suốt có thể nhìn hướng ra bờ biển Địa Trung Hải, hoàng hôn đã xuống, sắc trời đẹp không tưởng, ánh nắng yếu ớt cuối chiều chiếu xuống mặt nước, khung cảnh với mây trời đầy màu sắc hồng xanh, đẹp không thể rời mắt.

"Thục Tâm xuống làm đồ ăn cho tôi đi, đói rồi"

Giọng Dạ Thần Phong vang lên làm phá tan bầu không khí lãng mạn trước khung cửa kính. Mặt Thục Tâm tối sầm lại, cô vác hẳn bộ mặt đó xuống đứng trước mặt Dạ Thần Phong quát lớn.

"Anh có tay chân không thể, từ nhỏ tới lớn không biết làm gì à, người hầu đâu, chả phải anh giàu lắm sao tới nỗi một người hầu cũng chả có, có tay có chân thì tự làm đi chứ, tôi vừa về nhà mệt mỏi anh đã bắt tôi đi làm đồ ăn cho anh, ăn như lợn í, tôi là vợ trên hợp đồng của anh, chứ không phải người hầu!"

Cô gắng giọng hết cỡ, nói xong đứng thở hổn hển, mặt anh ta vẫn trầm ngâm nhìn cô, lông mày anh ta hơi nhíu lại. Không phải chứ, nếu hắn tức giận cô thì lỡ đuổi cô ra khỏi nhà cô biết đi đâu về đâu giữa Paris rộng lớn thế này, biết cô đã chọc tức hắn, Thục Tâm liền cười gượng gạo.

"À, hình như anh đói, tôi sẽ đi làm bữa tối" Cô đi vào nhà bếp.

"Không cần, nghỉ ngơi đi"

"Hả? tôi á?"

"Ở đây chỉ có tôi với em"

"Ừ nhưng anh có vẻ đói để tôi làm chút đồ ăn"

Cái gì thế? Anh ta mà cũng kêu cô nghỉ ngơi á? Thần kinh à? Có phải anh ta đói quá hóa rồ rồi không?

Được mười phút, bàn ăn đã đầy, tất cả những món ăn đều được trang trí rất đẹp mắt, Dạ Thần Phong vừa ngồi xuống vì mùi thơm phừng phực, anh quên béng cả thể diện lao vào ăn như điên.

Thục Tâm thấy thế mỉm cười cô cũng ngồi xuống ăn cùng anh, hai người nói nói cười cười chẳng mấy chốc trời đã tối.