Chương 19: Cự tuyệt

"Thiên… Anh thật sự không cần em nữa sao?"

Hai hốc mắt Huỳnh Thanh Hà ngân ngấn lệ. Cô vẫn nắm chặt lấy Vũ Vĩnh Thiên không chịu buông, cô chỉ sợ nếu nới lỏng tay một chút, cô sẽ mất anh một đời.

Bác sĩ Lệ thấy vậy thì hạ thấp giọng nhắc lại: "Cô này, mời cô ra ngoài một lát ạ!"

"Không, tôi muốn ở lại đây. Xin chị, đừng đuổi tôi ra ngoài được không? Tôi muốn ở cạnh anh ấy…"

"Nhưng thuốc này người ngoài không thể ngửi…" Vũ Vi Lệ nói.

"Không sao, tôi… Tôi có khẩu trang."

Huỳnh Thanh Hà vội vàng lục trong túi, lấy ra một cái khẩu trang, đeo lên. Vũ Vi Lệ nhìn Vũ Vĩnh Thiên, lắc đầu bất lực.

Ánh mắt lạnh lẽo của Vũ Vĩnh Thiên nhìn qua Huỳnh Thanh Hà. Một cái liếc mắt của anh đã đủ khiến cô hoảng hốt. Đúng rồi, anh cũng không thích những người phụ nữ không biết nghe lời.

"Huỳnh Thanh Hà, ra ngoài."

Giọng Vũ Vĩnh Thiên vẫn đều đều, nghe có vẻ rất dịu dàng, nhưng thật ra lại mang đến cho Huỳnh Thanh Hà một sự uy hϊếp, thúc ép. Còn là một câu đuổi người dứt khoát.L*иg ngực của cô nặng trĩu, tưởng chừng như có một tảng đá đè nặng.

Huỳnh Thanh Hà sững sờ, chớp chớp mắt ngơ ngác. Đứng trước ánh mắt nghiêm nghị chứa đựng sự ghét bỏ kia, mắt Huỳnh Thanh Hà bất giác lại cay sè. Dù không muốn, nhưng cô đành ngậm ngùi đứng dậy đi ra ngoài.

Bác sĩ Lệ đi theo Huỳnh Thanh Hà, khi cô vừa bước chân ra khỏi cửa, chị ta đã đóng cửa lại ngay lập tức. Khoảng khắc cánh cửa đóng lại như được tua chậm. Huỳnh Thanh Hà ngoảnh đầu nhìn, Vũ Vĩnh Thiên đang cúi người, khó khăn vươn tay ra nhặt tấm ảnh dưới sàn nhà. Cô định xoay người chạy lại vào trong thì cánh cửa đã đóng sầm lại, đầu cô đâm vào cửa đau điếng.2049294_2_25,60Không thể vào trong, Huỳnh Thanh Hà đành lặng lẽ ra ngồi ở ghế chờ. Khoảng 10 phút sau, Vũ Vi Lệ đi ra. Huỳnh Thanh Hà chạy lại, sốt ruột hỏi:

"Anh ấy sao rồi? Bệnh tình của anh ấy thế nào?"

Cô Lệ trầm tư một lúc, cuối cùng vẫn quyết định chuyển chủ đề: "Cô về đi, cậu Thiên nói không muốn thấy cô, cậu ta sẽ không gặp cô đâu."

"Tôi không tin. Tôi nhất định phải giải thích với anh ấy!"

"Huỳnh Thanh Hà!" Vũ Vi Lệ gắt lên: "Cô việc gì phải cố chấp đến thế? Giải thích? Cô định giải thích cái gì? Giải thích rằng cô và cấp trên của cô đã ân ái như thế nào, hay giải thích rằng người trên tấm ảnh đó không phải là cô?"

Huỳnh Thanh Hà bị tiếng hét của Vũ Vi Lệ làm giật mình. Phải rồi, cô còn phải giải thích cái gì chứ, cô chẳng còn gì đáng để giải thích cả, đó chỉ là một cái cớ.

Thấy Huỳnh Thanh Hà im lặng bất động, Vũ Vi Lệ cười nhạt: "Với lại, cô cũng đâu còn trong sáng nữa, cô nghĩ cậu ấy cần sao? Cô không tự cảm thấy xấu hổ sao?"

"Thiên… Anh ấy…đã nói những chuyện này với chị sao?" Huỳnh Thanh Hà đau đớn. Ngay cả những chuyện này một vị bác sĩ không thân không quen như chị ta cũng biết. Nếu suy đoán của cô không sai, quan hệ của hai người này có lẽ không đơn giản là bác sĩ và bệnh nhân. Chắc chắn là có gì đó mà Huỳnh Thanh Hà cô chưa biết.

"Không phải, chỉ là khi nãy tôi vô tình nghe được cuộc trò này của hai người thôi. Tôi… Tôi không có ý muốn nghe lén."

Chị ta ngượng ngùng, mất tự nhiên khi phải thừa nhận mình nghe lén cuộc trò chuyện của người khác, nhưng lúc ấy chị ta đến là vì lí do thay thuốc và tiêm cho Vũ Vĩnh Thiên.

Huỳnh Thanh Hà nghe được câu này như trút bỏ được gánh nặng. May quá, không phải Vũ Vĩnh Thiên nói chuyện này cho chị ta. Cô bác sĩ trẻ tuổi này, Huỳnh Thanh Hà chưa thấy lần nào, có lẽ là người mới. Nhưng tại sao cô ta lại biết tên của Huỳnh Thanh Hà.

Vũ Vi Lệ thở dài rồi lại nói: "Tôi khuyên thật đấy, tâm trạng của cậu ta lúc này thật sự rất tệ. Cô về đi, hôm khác cậu ấy chấp nhận được thì tôi sẽ gọi cô. Đây là danh thϊếp của tôi."

Cầm lấy danh thϊếp, ngón tay cái của Huỳnh Thanh Hà xoa xoa lên tờ danh thϊếp đó. Cô khẽ gật đầu, mím chặt môi, lưỡng lự không muốn rời đi.

"Vậy… Ngày mai tôi lại đến. Nếu có chuyện gì, xin cô hãy lập tức gọi điện cho tôi có được không?"

"Được thôi!" Chị ta gật đầu.

Huỳnh Thanh Hà ra về, trong lòng đau như cắt, đầu óc trống rỗng. Cô không dám trách Vũ Vĩnh Thiên, bởi người sai là cô kia mà.

Bao khó chịu trong lòng không thể nào giãy bày. Cô uống rượu say khướt, chẳng còn biết tìm đường mà về nhà. May thay gặp Phùng Uyên Linh, chị ta thấy Huỳnh Thanh Hà trong bộ dạng đấy thì rất lo lắng. Lúc này đã gần nửa đêm nên Phùng Uyên Linh đành đưa con sâu rượu này lên xe và đem về nhà mình.

Huỳnh Thanh Hà người nồng nặc mùi rượu, ý thức đã không còn rõ rằng nữa, lúc thì khóc, lúc lại cười điên dại.

Nhìn bộ dạng thê thảm ấy của Huỳnh Thanh Hà, l*иg ngực Phùng Uyên Linh nhói đau.

Cô gọi người đến và nói: "Đi điều tra chuyện này cho tôi, sáng ngày mai tôi muốn nghe kết quả."

"Vâng thưa tiểu thư!"

Người vừa ra ngoài, điện thoại Huỳnh Thanh Hà liền đổ chuông. Phùng Uyên Linh lục tìm trong túi xách của Huỳnh Thanh Hà, lấy ra chiếc điện thoại.

"Sói Xám Đáng Ghét!"

Phùng Uyên Linh ngơ ngác: "Là ai vậy nhỉ? Sói sao? Đáng ghét vậy sao."

Cùng lúc ấy, điện thoại của Phùng Uyên Linh cũng reo lên, cô vội vàng lấy điện thoại ra xem. Là bố cô gọi. Phùng Uyên Linh không chút chần chừ, tắt luôn mấy, xong cô bấm nút nghe điện thoại của Huỳnh Thanh Hà.

"Alo!"

"Huỳnh Thanh Hà, tôi cho cô 10 phút để xuất hiện trước biệt thự của tôi." Bên kia, một giọng nam nhân bá đạo truyền đến.

Phùng Uyên Linh ngạc nhiên: "Nghị tổng?"

Nghị Đình Quân cau mày, giọng nói này, không phải giọng nói của Huỳnh Thanh Hà!

"Cô là ai?" Giọng Nghị Đình Quân bỗng trở nên lạnh lẽo.

Giờ thì Phùng Uyên Linh đã biết Sói Xám Đáng Ghét rốt cuộc là ai rồi. Đuôi mắt Phùng Uyên Linh mang ý cười nhàn nhạt, cô hắng giọng, nói vào điện thoại:

"Nghị tổng, là tôi, Phùng Uyên Linh. Thanh Hà xảy ra chút chuyện, hiện đang ở chỗ tôi, Nghị tổng có việc gì cứ nói với tôi."