Chương 1: Nhận tội thay ở tù

"Cởϊ qυầи xuống, nằm yên trên giường."

Thanh âm công thức hóa vang lên ở bên tai Lâm Mạn.

Cô nhìn vị bác sĩ mặt mũi lạnh như băng trước mặt, ánh mắt dò xét kia khiến cả người cô không thoải mái.

Lâm Mạn chết lặng từ từ cởϊ qυầи, nằm trên giường.

"Chuẩn bị thuốc mê."

Kim tiêm đâm vào da cô, thuốc tê không ngừng rót vào bên trong mạch máu của cô.

Lâm Mạn nhắm hai mắt lại, cả người phát run.

Sáu tháng trước, em gái cô lái xe đâm thiên kim nhà họ Dịch - Dịch Thanh Vũ trở thành người thực vật, cô gánh tội thay, bị nhốt vào tù.

Kỳ Hàn Lâm, vị hôn phu của Dịch Thanh Vũ.

Hôn lễ của hai người sắp diễn ra thì Dịch Thanh Vũ gặp tai nạn xe bị thương nặng, trở thành người thực vật.

Một tháng trước, cô được nhà họ Dịch bảo lãnh ra khỏi tù, mới có thể kết thúc cuộc sống bị giam giữ sáu tháng giống như cơn ác mộng.

Sau đó, cô liền chuyển vào trong ngôi biệt thự này, nhà họ Dịch cho cô hai lựa chọn.

Hoặc là, nhà họ Dịch kiện cô, đưa cô trở lại trong ngục tù tối tăm không có ánh sáng mặt trời, tiếp nhận thời hạn thi hành án không có thời hạn.

Hoặc là, cô phải sinh cho nhà họ Kỳ một đứa bé thừa kế.

Lúc này, Dịch Thanh Vũ hôn mê bất tỉnh, rất có thể cả đời này cũng không cách nào tỉnh lại nữa, Dịch thị kinh doanh không tốt, trông cậy vào hôn ước của Dịch Thanh Vũ với nhà họ Kỳ, gả cho Kỳ Hàn Lâm, trở thành mợ chủ nhà họ Kỳ, đảo ngược đại cuộc.

Nhà họ Kỳ không thể nào cưới một người không có tri giác làm vợ được.

Bà cụ Kỳ nói, bây giờ Dịch Thanh Vũ là người không có tri giác, nhà họ Kỳ sẽ không chấp nhận, nhưng, chỉ cần là đứa trẻ của nhà họ Kỳ thì bọn họ nhất định sẽ nhận.

Nhà họ Dịch muốn sinh một đứa bé, lấy danh nghĩa của Dịch Thanh Vũ, đem đi cầu xin nhà họ Kỳ đầu tư.

Lâm Mạn không có lựa chọn nào khác. . .

Thuốc tê tiêm vào bên trong cơ thể, kèm theo từng cơn đau nhói, Lâm Mạn cảm giác đầu óc choáng váng.

Ngoài cửa, đột nhiên truyền tới một trận ồn ào.

"Các người là ai! ?"

"Ai cho phép các người xông vào? !"

"Kỳ gia, làm sao ngài lại tới đây?"

Cửa "cạch" một tiếng bị đẩy ra.

Gió lạnh luồn vào phòng.

Tiếng bước chân trầm ổn, phá vỡ bóng đêm tĩnh lặng.

Khí thế thế như chẻ tre cuốn tới, lan tràn mỗi một góc trong căn phòng làm cho không có ai có thể trốn được.

Sợ hãi vây lấy cô.

Lâm Mạn cảnh giác muốn ngồi dậy, nhưng dù cô giãy giụa như thế nào thì cả người tê liệt, mềm nhũn nằm trên giường giải phẫu, không thể động đậy.

"Ưʍ. . . Là ai ?"

Ai tiến vào?

Lâm Mạn chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông một tấc tấc ép tới gần, cô dùng hết khí lực cuối cùng cũng mở mắt ra, nơi ánh mắt có thể nhìn thấy là dưới ánh trăng một đôi mắt phượng sắc bén, trong trẻo lạnh lùng và u ám, không có bất kỳ nhiệt độ nào.

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ hắt vào trong phòng, như dải lụa ánh sáng quấn trên người người đàn ông, đến khi cô sắp nhìn thấy rõ hình dáng của anh thì lập tức bị kéo vào trong bóng tối vô tận. . .

. . .

Lúc tỉnh lại, ngoài cửa sổ, mặt trời đã chiếu sáng rực rỡ.

Lâm Mạn chợt từ trên giường hoảng sợ ngồi dậy, trên người cô đã thay quần áo ngủ.

Thuốc tê đã hết, cô lập tức cảm giác được một cơn đau khác thường trong thân thể!

Bác sĩ và y tá đứng một hàng bên mép giường.

Bọn họ nhìn về phía Lâm Mạn, vui mừng nói, "Cô Lâm, rốt cuộc cô cũng tỉnh."

Lâm Mạn kinh ngạc trợn to hai mắt.

Tối hôm qua trước khi cô hôn mê, rõ ràng thấy một người đàn ông đi tới, chuyện gì xảy ra ngay sau đó thì cô không biết.

Người đàn ông đó là ai ?

Trong lòng Lâm Mạn sinh ra cảm giác bí ẩn.

Cô thử hỏi dò: "Tối hôm qua. . ."

"Tối hôm qua chúng tôi đã tiến hành phẫu thuật thụ tinh ống nghiệm cho cô, giải phẫu rất thành công, hy vọng lần này cô thuận lợi có thai đứa trẻ của Kỳ gia."