Trong suốt những năm tháng tươi đẹp của đời sinh viên Ngọc Vân chỉ nghĩ đến một người đó là Thiên Phong.
Thiên Phong chính là mối tình đầu sâu đậm và duy nhất của cô, Ngọc Vân không biết yêu anh từ khi nào cô chỉ biết từ lúc cô mười tám tuổi gia đình anh bắt đầu chuyển đến sống cạnh nhà cô. Kể từ đó, ngày nào cô cũng lén lút nhìn trộm anh thậm chí cô còn mua luôn chiếc ống kính và đêm nào cô cũng thông qua nó nhìn qua cửa sổ nhà anh, anh ngủ thì cô sẽ ngủ, anh thức khuya thì cô sẽ thức cùng anh,...và đó như một thói quen thường ngày không thể nào xoá bỏ trong tâm trí cô.
Và rồi lúc cô vừa hoàn thành đại học năm thứ nhất, vào ngày hôm ấy cô đã không còn nhìn thấy anh ra vào căn nhà đó nữa hỏi thăm thì mới biết anh đang trên đường ra sân bay để đi du học.
Cô không màng bất kì ai, bất kì thứ gì chạy nhanh ra đường đón một chiếc taxi, giữa đường bị kẹt xe, cô đành cuốc bộ chân không dùng hết sức lực của mình chạy thật nhanh để kịp gặp mặt anh.
Nhưng đến nơi, chưa kịp bước vào cũng không kịp ổn định lại hơi thở đang dồn dập của mình thì đã nhìn thấy Thiên Phong đang ôm một cô gái trong ngực, ánh mắt ôn nhu, thâm tình nhìn cô gái ấy, đến khi biết được cô gái đó chính là Ngọc Mai người chị cùng cha khác mẹ của mình thì Ngọc Vân cảm thấy cổ họng mình như đang bị bóp nghẹn, trái tim thì co thắt vô cùng khó chịu.
Lúc này đây mọi thứ trong lòng Ngọc Vân đã hoàn toàn sụp đổ, lúc nãy cô còn có ý định tỏ tình với anh, nhưng bây giờ nhìn thấy anh đang ôm hôn âu yếm người khác cô chỉ biết ngay ngốc, rơi lệ đứng nhìn. Nếu như là một cô gái khác thì cô đã không đau lòng đến mức như thế này. Sau này cô biết phải đối mặt với anh như thế nào đây, ra vào chạm mặt nhưng phải gọi anh hai tiếng "anh rễ" cô làm sao chịu được.
Ngọc Vân cứ đứng nhìn rồi khóc không thành tiếng, nước mắt cứ thi nhau rơi xuống không ngừng như thế, cô không biết trên bầu trời mây đen đang kéo đến, tất cả mọi người đều cố chạy thật nhanh tránh mưa. Nhưng riêng cô vẫn đứng nhìn, khi cơn mưa ào đến bất chợt, Ngọc Vân mới quay đầu bước đi, mặc kệ những giọt nước mưa đang rơi xuống, cô vẫn bước đi lang thang, cô đơn trong làn mưa lạnh không một bóng người.
4 năm sau
Ngọc Vân rất vui vì hôm nay là ngày cô kết hôn, kết thúc một cuộc sống độc thân. Cô mặt trên người một chiếc váy cưới trắng tinh, ngồi ở mép giường, gương mặt rạng rỡ, ngượng ngùng e thẹn cúi đầu, đôi mắt ánh lên sự hạnh phúc. Nghĩ đến hôm nay là đêm tân hôn của mình, gương mặt Ngọc Vân đỏ bừng nghĩ đến những gì sắp diễn ra.
“cạch...”
Tiếng mở cửa làm Ngọc Vân giật mình quay đầu lại, chỉ thấy Thiên Phong mang theo hơi men rượu loạng choạng bước vào ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn cô.
Ngọc Vân sợ hãi nhìn anh, nhưng cũng bước đến bên cạnh, định dìu anh nằm xuống giường nhưng, tay chưa kịp chạm vào người anh thì:
“Á... A.”
Tiếng la thất thanh từ trong phòng vọng ra, làm người hầu dưới nhà tay chân run rẩy. Họ biết thiếu gia nhà này đáng sợ đến mức tàn nhẫn nên chẳng ai dám hó hé, mà cúi đầu làm tiếp công việc của mình.
Thiên Phong vung cái chân dài của mình, nhắm về phía bụng của Ngọc Vân rồi dùng hết sức đá cô một cái. Ngọc Vân đau đớn bị anh một cước đá nằm sõng soài trên mặt đất.
Cơn đau ập đến toàn thân, nhưng Ngọc Vân cũng cố ngồi dậy nhìn người đàn ông hung dữ như hổ báo đang đứng đối diện với mình.
“Thiên Phong, em đã làm sai chuyện gì, sao lại đối với em như vậy.”
Ngọc Vân đưa tay ôm lấy vùng bụng bị đau, ngước đôi mắt đẵm lệ lên nhìn anh.
Một giọng nói đầy mỉa mai vang bên tai.
“Hứ!chẳng phải cuộc hôn nhân này là do cô mong muốn sao. Tôi đây là đang toại nguyện cho cô đó.”
“Không phải... Không phải. Không phải giống như những gì anh đang nghĩ đâu. Không phải mà.”