- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục
- Chương 10: Anh ta bị điên mất rồi?
Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục
Chương 10: Anh ta bị điên mất rồi?
Buổi sáng nay Lôi gia bỗng tụ tập đông đủ. Đã từ rất lâu rồi, kể từ khi ba mẹ Lôi Thần Phong qua đời, ngôi biệt thự lớn này dần trở nên cô quạnh.
Khi Tôn Khả Thiên bước xuống lầu đã thấy bọn họ ngồi yên vị trên bàn ăn. Lôi lão phu nhân ngồi ở ghế chủ tọa, còn có sự hiện diện của Lăng Ngạn Nhiên, Duật Trác Minh và Lôi Thần Phong. Vốn dĩ bọn họ không lên kế hoạch trước, nhưng đêm qua sau khi nhận cuộc gọi của anh họ Lăng Ngạn Nhiên thì Duật Trác Minh đã buông bỏ hết công việc để đến góp vui.
Cô dâu nhỏ của Lôi Thần Phong anh ta đã gặp vài lần, nhưng những chuyện xảy ra đêm qua, qua lời kể của Lăng Ngạn Nhiên lại là câu chuyện tình yêu kinh thiên động địa.
Nhìn thấy Tôn Khả Thiên thập thò núp sau cầu thang, Lôi lão phu nhân vội vàng đứng lên kéo cô ngồi vào vị trí ngay cạnh mình, điều này khiến Duật Trác Minh hờn dỗi.
- Bà ngoại, chẳng trách hôm nay bà không cho con ngồi cạnh, thì ra là để dành cho chị dâu.
Duật Trác Minh lại gọi cô là chị dâu, trước mặt người của Lôi gia, khiến cô có chút ngượng ngùng. Nhưng Lôi lão phu nhân lại rất hài lòng, ra hiệu cho quản gia mang đồ ra.
- Bà Hoàng, mang đồ ăn của Khả Thiên ra đây.
Má Hoàng bưng ra một chén nhỏ, khói vẫn còn tỏa ra nghi ngút.
- Ai da, có người cuồng cháu dâu đến mức này rồi. Nhớ lần trước em bị ốm liệt giường cũng chẳng được quan tâm đến mức này.
Lôi lão phu nhân mặc kệ Duật Trác Minh đang nói bóng gió, chỉ tập trung vào cháu dâu nhỏ đang ngồi cạnh mình. Tay cẩn thận bưng chén cháo lên, thổi thổi vài cái cho bớt nóng.
- Mau ăn đi kẻo nguội.
Tôn Khả Thiên cúi gầm mặt, sự đối đãi này khiến cô có phần không thích nghi nổi. Nhưng quả thực mùi cháo thơm lừng khiến cái bụng nhỏ của cô đình công dữ dội.
- Cháu cảm ơn.
Một ngụm cháo ấm nồng khiến bản thân tỉnh táo, nhưng lại chợt nhận ra có chút bất ổn. Cô vội vàng nhả ngụm cháo ra, nét mặt căng thẳng.
- Sao vậy Khả Thiên, không hợp khẩu vị của cháu sao?
Tôn Khả Thiên ngẩng đầu lên, thấy trước mặt là bốn cặp mắt đang chằm chằm hướng vào mình.
- Dạ… không phải. Tại vì cháu bị dị ứng tôm.
Thật trùng hợp, Lôi lão phu nhân bật cười. Hình như người cháu dâu nào mà bà chấm được đều dị ứng với tôm thì phải.
Không ngờ bữa sáng đầu tiên tại Lôi gia lại khó khăn đến thế. Ăn sáng xong ba người bọn họ cũng không rảnh rỗi để ở lại, mỗi người đều bận rộn công việc nên rời đi ngay sau đó. Bây giờ chỉ còn lại một mình cô và Lôi lão phu nhân. Bầu không khí mới thoải mái hơn một chút.
Những ngày sau đó Tôn Khả Thiên ở lại Lôi gia, cũng không gặp lại Lôi Thần Phong lần nào. Quả thực cô đã rất vui, không phải vì khoảng thời gian này chẳng cần lo nghĩ đến việc đối phó với má Trương, hay những cơn thịnh nộ bất thường của Lôi Thần Phong, mà đơn giản là cô được sống cuộc đời của cô gái nhỏ tên Tôn Khả Thiên mà thôi.
Lôi lão phu nhân, bà ấy thực tâm xem cô là cháu dâu nhỏ của mình là đối đãi, khiến cô suýt chút nữa để bản thân mình đắm chìm trong sự ấm áp ấy mà quên đi mối thù của bản thân.
Ngày hôm nay cô quyết định tự trở về biệt thự của Lôi Thần Phong, nhưng trước khi rời khỏi sẽ tự tay đền đáp lại tình cảm của lão phu nhân bằng thứ hương vị mà cô cảm thấy ngon nhất trong cuộc đời.
Tôn Khả Thiên lăn lộn trong nhà bếp, còn Lôi lão phu nhân và má Hoàng cứ đứng bên cạnh, hết hỏi thăm rồi đòi hỗ trợ.
- Khả Thiên à, có ổn không?
- Cần ta giúp đỡ gì không?
Bộ dáng chật vật của cô đúng là khiến người khác không thể an tâm nổi, nhưng ý chí quyết tâm thì không ai có thể coi thường.
- Con làm được, bà và má Hoàng cứ ra ngoài đi.
Trước đây đúng là cô chưa từng nhổ lông gà, tất cả là do Đồng Lệ Giao làm hết. Nhưng quy trình cách thức làm đã in sâu trong bộ não này.
- Sẽ làm được thôi.
Hết cả buổi chiều, cuối cùng nồi cháo gà thơm phức đã hoàn thành. Cô nhìn vào thành quả của mình với vẻ tự hào, cũng rất gì và này nọ ấy chứ.
Bóng đêm bao trùm lên toàn bộ thành phố, cái lạnh bắt đầu phảng phất len lỏi tìm nơi trú ngụ. Mùi cháo gà ngào ngạt bốc lên, lấp đầy cả khoảng không lạnh lẽo trong biệt thự. Cô múc một chén cho Lôi lão phu nhân, chén còn lại hướng về phía má Hoàng.
- Thiếu phu nhân, cô cứ để đấy, chút nữa tôi sẽ ăn sau.
Dù gì Lôi gia cũng là danh gia vọng tộc, nếu chỉ có má Hoàng và Lôi lão phu nhân ngồi với nhau thì bọn họ sẽ nói chuyện như hai người bạn già, nhưng khi có sự hiện diện của người thứ ba thì vẫn phải giữ phép tắc.
Tôn Khả Thiên dứt khoát kéo tay má Hoàng ngồi xuống.
- Món này phải ngồi ăn chung mới ngon, má Hoàng cứ ngồi xuống đây cạnh con.
Má Hoàng khẽ liếc nhìn qua phía Lôi lão phu nhân rồi mỉm cười.
- Được rồi, được rồi, thiếu phu nhân người cũng ăn đi.
Cả ba người ngồi trò chuyện vui vẻ, giống như người một nhà. Bất giác Tôn Khả Thiên lại nhớ về cảnh quay quần với những đứa trẻ trong cô nhi viện, khi ấy ăn chưa no, lo chưa tới, nhưng chỉ cần ngồi với nhau quanh nồi cháo nóng hổi giữa đêm đông cũng thấy ấm lòng.
Nhưng thời gian có quay trở lại bao giờ.
- Xin lỗi bà và má Hoàng, con cũng chỉ biết nấu món này cho hai người. Bởi vì đây là món ngon nhất mà con từng được ở cô nhi viện. Nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể nấu ra hương vị lúc ấy, vì vài người trong số họ đã ra đi mãi mãi.
Cô sắp trở lại cuộc sống đơn độc trước đây rồi, vậy nên hôm nay lại luyên thuyên nhiều hơn một chút.
Lôi lão phu nhân thở dài. Có lẽ đã sống hơn nửa đời người, bơn trải qua biết bao đắng cay, đau khổ và mất mát nên bà có thể hiểu được phần nào cảm giác cô độc ấy.
- Cuộc đời ta đã bao lần người tpóc bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi. Ta có tổng cộng ba người con ruột, 1 con dâu, hai con rể và ba cháu trai. Nhưng bây giờ chỉ còn ba đứa cháu trai ở bên cạnh, còn lại đã bỏ bà già này mà đi sang thế giới bên kia.
Đó là nỗi đau mà chưa bao giờ Lôi lão phu nhân kể cho người khác, bởi lẽ bà phải là người mạnh mẽ nhất để làm chỗ dựa cho ba đứa cháu trai của mình. Cũng may bây giờ cả ba người họ đều phát triển thành tài. Nhưng có mấy ai để ý đến nỗi cô độc và trống vắng trong lòng bà.
Lần đầu nhìn thấy Tôn Khả Thiên, cô gái nhỏ nhắn giống như bản thân bà cách đây 50 năm vậy. Xuất thân của bà cũng chẳng phải trâm anh thế phiệt, thế nhưng Lôi lão gia đã sống chết cưới bà qua cửa. Vì vậy bà hết mực xem cô là người thân mà đối đãi.
Tôn Khả Thiên nắm lấy tay Lôi lão phu nhân, hai con người cùng ôm nỗi đau của kẻ bị bỏ lại, bất lực nhìn người thân lần lượt qua đời. Nhưng cô cũng chỉ biết làm có thế, bởi lẽ bản thân cô còn chẳng cứu rỗi nổi mình thì làm sao có thể vớt vát niềm vui cho người khác.
- Bà ơi, những người đã mất ấy, liệu họ có đang ở thế giới bên kia chờ chúng ta đoàn tụ không?
Tôn Khả Thiên hỏi vu vơ, lại có chút bất cần đời.
- Họ sẽ chờ, nhưng sẽ không tha thứ nếu chúng ta tự từ bỏ cuộc sống của mình, thứ mà họ không may mắn có được.
- Ra là vậy, thế người ra đi hay kẻ ở lại mới là người bất hạnh đây?
Sao một kẻ già như bà không nhìn ra suy nghĩ trong cô.
- Ta cũng từng nghĩ cứ kết thúc cuộc sống cho bớt đau khổ, nhưng còn những người ở lại khác, họ sẽ như thế nào? Vậy nên bây giờ mới có một bà già sống trong cái l*иg cô độc này. Ngoài kia họ vẫn thường nói rằng ta giống như kẻ xui xẻo, sống được đến lúc này là nhờ lấy hết phần phúc của con cháu.
Lôi lão phu nhân mỉm cười chua chát. Má Hoàng ngồi đối diện không giấu nổi đau lòng, cũng chưa từng thấy lão phu nhân bộc lộ cảm xúc thật trước mặt người khác như vậy.
- Thôi nào, chẳng phải đang ăn cháo ngon của thiếu phu nhân hay sao, tự nhiên lại nói đến những chuyện không vui. Sau này có thiếu phu nhân rồi, lão phu nhân không cần than thở buồn chán rồi nhé.
- Phải phải, xem hai bà cháu ta làm bà Hoàng mất hứng rồi kìa.
Lôi lão phu nhân cười, đuôi mắt khẽ nhăn vẻ vui sướиɠ vô cùng. Nhưng cô lại thấy có chút áy náy. Vốn dĩ mối quan hệ giữa cô và Lôi Thần Phong cũng chẳng tốt đẹp gì, nếu không muốn nói là thù địch.
Tôn Khả Thiên định mở miệng nói ý định sẽ trở về biệt thự của Lôi Thần Phong thì bị giọng nói vang lên phía sau lưng cắt đứt suy nghĩ. Cô quay đầu nhìn lại theo bản năng, suýt chút nữa bật lên thành tiếng.
- Mọi người trò chuyện vui vẻ như vậy, không biết cháu xuất hiện có đúng lúc không?
- Cái thằng này, cháu về đây sao không báo trước? Để ta sai người chuẩn bị bữa tối.
Má Hoàng đã đứng dậy từ khi Lôi Thần Phong xuất hiện, nghe thấy lời của lão phu nhân, định gọi đầu bếp làm bữa tối nhưng bị anh ra hiệu không cần.
- Không phải mọi người đang ăn cháo sao, lấy cho cháu một chút là được.
Tôn Khả Thiên không ăn gì nhưng suýt chút nữa nghẹn họng. Anh ta mà biết thứ này do cô nấu chắc lại chê dơ bẩn rồi nôn thốc nôn tháo cho mà coi.
Má Hoàng nhanh chóng đã đặt một chén đầy trước mặt anh. Anh không nói gì thêm, lẳng lặng ăn từng thìa một, trên mặt không thể hiện thứ mình đang ăn ngon hay dở.
Tôn Khả Thiên cứ ngây ngốc như vậy nhìn anh như sinh vật lạ, không giống với sinh vật máu lạnh trong biệt thự kia.
- Khả Thiên, ăn đi.
Lôi lão phu nhân thấy vậy liền lên tiếng nhắc nhở.
Anh ra ăn rất nhanh, xong còn ra hiệu cho má Hoàng lấy thêm một chén nữa.
“What’s the … anh ta bị điên sao?”
Tôn Khả Thiên âm thầm suy nghĩ, ác ma này đang toan tính điều gì? Có phải đây là điềm báo không lành?
- Hôm nay cháu sẽ đón vợ cháu về.
Niềm vui trên mặt Lôi lão phu nhân chợt tắt.
- Không được, cháu dâu của ta phải ở đây chứ!
- Cháu dâu của bà, nhưng là vợ của cháu.
Những lời ấy được Lôi Thần Phong nói ra rất tự nhiên, không chút ngượng mồm, còn cô thì sắp bị nghẹn chết rồi.
Lôi lão phu nhân không thể phản bác câu nói vừa rồi, đành nhìn về phía má Hoàng cầu cứu. Má Hoàng dù gì cũng từng là vυ" nuôi của Lôi Thần Phong, chí ít lời nói cũng có vài phần trọng lượng. Nhưng đáp lại ánh mắt cầu cứu ấy chỉ là cái lắc đầu.
Chẳng biết má Hoàng ghé vào tai lão phu nhân nói gì đó mà chỉ một tích tắc có thể khiến khuôn mặt buồn rầu trở nên rạng rỡ. Và thế là cô được Lôi Thần Phong dẫn về, giống như sự trao trả tù binh giữa hai nước với nhau vậy.
Từ lúc rời khỏi biệt thự Lôi gia, Tôn Khả Thiên không nói gì cả. Những gì đã trải qua đã quá đủ để nhắc nhở cô chỉ nên nói chuyện khi anh ta hỏi. Còn lại sự im lặng chính là lớp phòng thủ tốt nhất.
Cô giả vờ nhắm mắt ngủ, đến khi xe ngừng lại, cứ ngỡ là đã trở về biệt thự nhưng trước mắt cô lại là cô nhi viện.
Tôn Khả Thiên quay đầu nhìn về phía Lôi Thần Phong, trợn tròn mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Ngày mai là lễ cúng 49 ngày không phải sao. Hai ngày nữa sẽ có người đến đón cô về.
Cô ậm ừ không nói thành lời, chỉ biết cúi đầu cảm ơn rồi rời khỏi xe. Mặc kệ anh ta làm vậy có mục đích gì, chỉ cần biết cô thực sự rất muốn quay về cô nhi viện lúc này. Những tưởng mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, nhưng anh ta thực sự đã khiến cô quay như chong chóng.
Đồng Lệ Giao nói rằng buổi chiều có một chiếc xe chở đến rất nhiều vật dụng, sách vở và gửi cho cô nhi viện một số tiền, nói rằng của cô gửi về. Theo như mô tả của Giao Giao thì người đàn ông mang đồ đến có thể là trợ lý La Khải.
Giao Giao cứ gặng hỏi liên tục về công việc hiện tại của cô, vì sao lại có thể kiếm nhiều tiền trong chưa đầy 2 tháng. Hơn nữa bộ quần áo mà túi xách mang trên người lúc trở về cô nhi viện cũng toàn là hàng hiệu.
- Mình đang làm cho một công ty thiết kế thời trang, vậy nên công ty đã phát cho mình mấy bộ đồ kèm theo túi xách để mặc đi làm. Cậu nghĩ xem, nếu mình là nhà thiết kế mà ăn mặc quê mùa có phải sẽ bị người ngoài đánh giá cả bộ mặt của công ty không. Hơn nữa ông chủ của mình là một ông bác gần 70 tuổi, thường xuyên làm từ thiện. Vậy nên ông bác mới ủng hộ tiền cho cô nhi viện đấy.
Đồng Lệ Giao liếc mắt vẻ nghi ngờ.
- Cậu là sinh viên ngành y, sao lại xin việc trong ngành thiết kế thời trang được chứ?
- Này, cậu quên mất năm nhất đại học tớ đã từng đạt giải nhất cuộc thi thiết kế online của tập đoàn Milan Fashion, sau đó còn nhận được học bổng một khóa học thiết kế online miễn phí từ tập đoàn ấy. Chỉ cần giấy chứng nhận đó của Milan đã ăn đứt bằng thiết kế của mấy trường đại học khác rồi nhé.
Lý do hoàn hảo như thế Đồng Lệ Giao có muốn nghi ngờ cũng chẳng được. Hai ngày này cô cùng các sơ tổ chức cúng 49 ngày cho má Phùng, cuối cùng thì trong lòng cũng bớt nặng nề hơn một chút.
Đến ngày thứ ba, cô tự trở về biệt thự của Lôi Thần Phong, nhưng đón tiếp cô chính là má Phùng cùng một loạt người làm theo phe của bà ta đang chặn ngoài cửa.
Bọn họ nhìn cô giống như ung nhọt cần loại bỏ vậy, thậm chí tên đầu bếp là còn cầm hẳn một con dao lớn ra đe dọa. Gần 2 tháng nay cô không trở lại biệt thự, bọn họ cứ nghĩ rằng cô đã bị Lôi Thần Phong vứt bỏ ở xó xỉnh nào đó, hôm nay trở về hòng ăn vạ hay gây rối gì đây.
Má Trương sớm đã muốn trừ khử cô, vậy nên nhân cơ hội này sẽ đánh cho cô thân tàn ma dại rồi đuổi đi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục
- Chương 10: Anh ta bị điên mất rồi?