🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Cô cất Cọ vẽ, lấy bức tranh xuống đưa cho hắn.
"Mặc dù tôi không khả năng đưa anh ra nhìn ngắm thế giới bên ngoài, nhưng sau này tôi có thể vẽ thế giới bên ngoài cho anh xem, có được hay không?"
Hắn mỉm cười gật đầu.
"Lần trước anh tặng tôi một bức hoa hướng dương, lần này tôi tặng anh một bức tranh chim bồ câu. Tôi đã đặt cho nó cái tên rất hay, gọi là “bồ câu bay lượn”, anh thấy thế nào?"
Người đàn ông nhếch môi gật đầu.
Đột nhiên, hắn chỉ chỉ bên ngoài, Lưu Họa Y theo ngón tay hắn nhìn ra, trong mắt không giấu được kinh hoàng!
Là xe của Lâm Thành Nhân đích trở về!
Nếu là Lâm Thành Nhân thấy cô ở cùng người đàn ông khác nhất định sẽ làm nhục cô!
Cô không muốn để cho bên người người đàn ông giống như thiên thần này nghe được những lời bẩn thỉu không chịu nổi của hắn!
Lưu Họa” còn đang suy nghĩ, ngoài cửa đã vang lên tiếng còi xe quen thuộc.
"Tôi phải đi rồi! Xin lỗi, ngày khác tôi trở lại thăm anh!"
Hắn gật đầu, trong đáy mắt là sự dịu dàng vô
kể!
Cô xoay người, trong khoảnh khắc hắn kéo cô
lại.
Cúi đầu, đặt một nụ hôn êm ái lên trán cô.
Lưu Họa Y bỗng dưng trợn to hai mắt, đỏ mặt chạy ra phía ngoài!
LUI
Lưu Họa” ngồi ở trên sofa tim đập rộn ràng, suy nghĩ mãi về nụ hôn vô hình ấy, lòng cô dường như không muốn cô khống chế mình nghĩ tới nó.
Cô bị Lâm Thành Nhân hôn nhiều lần, trừ tìиɧ ɖu͙©, muốn kí©h thí©ɧ cô hứng tình ra, cũng chưa bao giờ có cảm giác này.
"Cô đang suy nghĩ gì?" Lâm Thành Nhân từ bên ngoài đi tới, vừa cởϊ áσ khoác ra, vừa dùng ánh mắt giễu cợt nhìn cô.
"Không, không có gì!".
"A!" Hắn cúi người bắt lấy cằm cô, "Mặt cô đỏ như vậy, có phải đang suy nghĩ về chuyện mờ ám gì không?"
Cô sửng sốt một chút, SỜ SỜ gò má mình đang nóng lên, "Không! Không phải vậy!"
"Thật là một người đàn bà không biết xấu hổ!"
"Anh có thể đừng làm nhục người khác như vậy không? !" Lưu Họa, nhảy nhổm lên, giận dữ trợn mắt nhìn hắn.
Lâm Thành Nhân bĩu môi, " Hôm nay cô đi mua
cái gì?"
Cô cúi đầu, " Hôm nay tôi không đi ra ngoài."
Lâm Thành Nhân nhíu mày, cô cười nói: "Vậy ngày mai tôi có thể đi ra ngoài không?"
Nhìn khuôn mặt xinh xắn của cô, Lâm Thành Nhân không tự chủ gật đầu.
Suy nghĩ một chút, Lâm Thành Nhân từ trong túi quần móc ra một tấm thẻ để lên bàn.
"Mật mã là 6 SỐ I."
"Không... Không cần, tự tôi có tiền!" Lưu Họa Y ngấn ra.
"Tôi không hy vọng phu nhân của Lâm Thành Nhân tôi đi ra ngoài phải tự tiêu tiền của mình!"
Lưu Họa, cắn môi dưới, suy nghĩ một chút liền nhận tấm thẻ.
Dù sao lấy thì lấy, không dùng tới cũng không sao!
Cô không muốn nợ hắn bất kỳ thứ gì!
Cô thật sự không hiểu Lâm Thành Nhân, có khi lãnh khốc tàn bạo, hận thấu xương cô , lúc khác lại tình nồng ý đậm.
"Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi!" Lâm Thành Nhân vừa nói vừa lên lầu trước.
Mấy ngày gần đây hắn bận xử lý bên Tập đoàn
, không rảnh quan tâm cô. Chỉ cần cô không làm gì quá đáng, hắn cũng có thể dễ dàng bỏ qua.