🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Lâm Thành Nhân khinh thường khẽ cười một tiếng, làm sao mọi người đàn bà nhà họ Lưu này đều giống nhau vậy, chỉ mong leo lên giường đàn ông! Không biết nếu Lưu Họai biết mình lên giường cùng chị cô, sẽ có biu63 cảm như thế nào? Hắn rất mong chờ!
Lưu Giai Kỳ nghe được tiếng cười của hắn, còn tưởng rằng là bởi vì mình.
Cô nhắm chặt lại mắt, chờ đợi động tác hắn
tiến xa hơn một bước! Hai cánh tay buông thõng theo thân người nắm lấy ra giường, nắm thật chặt thành quả đấm, Lưu Họa Y! Tôi rất nhanh có thể thay thế cô trở thành phu nhân nhà họ Lâm rồi!
Nhưng mà, chuyện còn chưa như ý, ngay lúc đó, "cạch" một tiếng, tiếng mở khóa cửa lách cách vang lên.
Lưu Họa Y đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn hai thân thể dây dưa trên giường.
Lưu Giai Kỳ sửng sốt một chút, giương mắt nhìn lên, mặt đỏ bừng vì mắc cỡ, đẩy Lâm Thành Nhận ra.
Lâm Thành Nhân đứng dậy, vuốt nếp nhăn trên áo sơ mi một chút, nhặt áo khoác trên đất lên, không có bất kỳ giải thích nào.
"Cái, cái đó không phải như e thấy..." Lưu Giai Kỳ giả và giải thích, ánh mắt nhìn Lưu Họa Y mang thần sắc đắc ý!
"Vậy thì sao?"
"Là Lâm Thành Nhân quyến rũ cô à?" Lưu Họa Y nhíu mày khinh thường cười một tiếng, xoay người, không để ý tới con người kinh ngạc của Lâm Thành Nhân,"Tôi chẳng qua là tới gọi hai người xuống ăn cơm."
Lâm Thành Nhân sờ sờ lỗ mũi, người đàn bà này làm sao một chút phản ứng cũng không có? Cô
không phải rất ghét Lưu Giai Kỳ sao? Làm sao khi thấy mình cùng cô ta ở trên giường một chút phản ứng cũng không có?
Lưu Họa Y đi trước xuống lầu, chân trước vừa đi, Lưu Giai Kỳ lập tức nhào tới tựa vào trong ngực Lâm Thành Nhân, thút thít muốn khóc, "Thành Thông, làm thế nào bây giờ? Họa Y nhìn thấy rồi! Tôi sau này nên làm sao bây giờ? Tôi không biết làm sao đối mặt cô ấy!"
Lâm Thành Nhân gạt tay cô ra, "Thấy thì cứ thấy!" Nói xong, theo sát Lưu Họa” đi xuống lầu, bỏ lại Lưu Giai Kỳ một mình trợn mắt há hốc mồm.
Cái gì mà thấy thì cứ thấy?
Chẳng lẽ hắn không sợ Lưu Họa Y hiểu lầm? Bọn họ chỉ mới kết hôn mà! Cho dù hai người không có tình cảm gì đi nữa, nhưng với tính tình của Lưu Họa, tuyệt đối sẽ không cho phép mình đoạt đồ của cô!
Hừ, mặc kệ, dù sao cô nhất định cũng phải đoạt lại Lâm Thành Nhân!
Trên bàn cơm, Lưu Họa” yên lặng không tiếng động, hờ hững nhìn Ngọc Anh cùng Lưu Giai Kỳ lấy lòng nịnh bợ. .
"Nào nào, con rể ăn nhiều một chút đi! Những thứ này đều là thức ăn hằng ngày cả" .
"Con rể ngày thường nhất định rất cực khổ phải không ? Quản lý tập đoàn lớn như vậy cơ
mà! Uống chút canh cá tuyết ngày xưa, bồi bổ cơ thể một chút!"
Ngọc Anh cười, múc hai muỗng lớn vào trong chén Lâm Thành Nhân.
"Đúng đó, Thành Thông cậu ăn nhiều một chút, rất bổ đó!" Nói xong lập tức đỏ mặt!
Ngọc Anh làm bộ như không hiểu ý trong lời cô, luôn miệng phụ họa: "Đúng đúng!"
Sau đó lại gắp một gắp thức ăn thật to cho hắn.
Lưu Họai bĩu môi.
Không thể không nói Ngọc Anh đúng là rất thông minh, Sơn trận hải vị, hải sâm bào ngư được Lâm Thành Nhân ăn nhiều, thỉnh thoảng những thức ăn hương vị đình thế này ngược lại có thể khiến hắn mở khẩu vị!
Cái này không cần bàn cãi, Lưu Họa, nhìn hắn ăn đã đến chén cơm thứ hai!
Hơi cau mày, Lưu Họa, thầm nghĩ:Anh ta là heo sao? Ăn nhiều quá vậy!
Lưu Họa” chỉ ăn hai đũa liền không ăn nổi nữa, không phải là cô không muốn ăn, chẳng qua là
nhìn thấy Lâm Thành Nhân cùng Lưu Giai Kỳ cô cảm thấy vô vị!
Hai con người