🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Nhà người có tiền đi học đúng là kỳ quái thật.
Nghĩ tới trường học, Lưu Họa Y trong mắt xẹt qua một tia vui sướиɠ.
Không lâu nữa cô cũng phải đi học! Cô muốn
trở về ký túc xá quen thuộc của cô!
Đến lúc đó cô sẽ mượn cớ dọn về ký túc xá trường học ở! Chỉ cần trở lại trường học, cô sẽ không cần mỗi ngày đều đối mặt với Lâm Thành Nhân mặt mày như cục đá lạnh nữa!
Bao nhiêu vui sướиɠ trong đáy mắt Lưu Họa Y đều bị Lâm Thành Nhân thu hết vào mắt, con người hắn nhất thời trở nên thâm trầm.
"Cạch " Lâm Thành Nhân ném đội đũa trong tay xuống, "Tôi ăn no rồi." Hắn lạnh lùng nhìn cô một cái, ngay sau đó sải bước lên đi lầu.
Nhìn thấy Lâm Thành Nhân chân trước vừa vào phòng, chân sau Lưu Họa Y liền chạy vào nhà bếp cầm chén đũa mới ra, ngồi trên ghế từ từ ăn cơm.
Sau khi cơm nước xong, Lưu Họay nán lại phòng ăn dạo quanh mấy vòng một vòng, sau khi cảm thấy thức ăn đã tiêu hóa tốt, mới đi lên lầu chuẩn bị tắm rửa rồi ngủ.
Sau khi tắm xong, Lưu Họa Y vừa lau khô tóc, chuẩn bị nằm lên giường.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân lộp cộp đi vào.
Lưu Họa Y lập tức phản ứng, cô ngã xuống giường dùng chăn bọc mình thật chặt , trong nháy mắt cửa mở ra, cô nhắm hai mắt lại.
IT
Lâm Thành Nhân đứng ngay cửa, trong bóng tối nhìn người trên giường kia cuộn tròn một cục, thoáng cau mày.
Sớm vậy đã ngủ?
Suy nghĩ một chút, Lâm Thành Nhân sải đối chân dài dần dần đến gần.
Cảm giác của người càng đi càng gần, lòng bàn tay Lưu Họa Y rịn mồ hôi!
Tiếng bước chân cồm cộp càng lúc càng gần, ngay sau đó có cảm giác được phần giường bên cạnh bỗng nhiên thụp xuống, một mùi vị đặc quánh riêng biệt của nam giới đập vào mặt cô.
Lâm Thành Nhân nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn do Sợ hãi mà trắng bệch, không nhịn được nhíu mày, hàng mi khẽ run rẩy rõ ràng đã bán đứng cô.
Cô căn bản không có ngủ, người đàn bà đáng chết này, đang giả vờ à!
"Cố định giả vờ tới khi nào?" Lâm Thành Nhân đến gần Lưu Họa Y, bộ ngực trần trụi dán thật chặt sau lưng cô, một luồng hơi nóng phả ra bên tai cô, trong nháy mắt khuôn mặt cô bị thiệu đến đỏ rựng.
Lưu Họa Y mở mắt, xích qua bên cạnh một chút, nhưng bị Lâm Thành Nhân bắt được cánh tay, thuận thế kéo lại, cả người cô liền ngã vào trong ngực của hắn...
Khuôn mặt Lâm Thành Nhân dần dần đến gần, gương mặt tuấn tú càng lúc càng phóng đại, chiếm hết toàn bộ phạm vi tầm mắt cô, Lưu Hoa Y không khỏi khẩn trương.
Đưa tay đè lên ngực hắn, Lưu Họa Y quay đầu đi chỗ khác, cắn răng nói: "Anh đi ra ngoài!"
Lâm Thành Nhân bỗng nhiên liền cười lên, "Đi ra ngoài? Đây là phòng của tôi, cô muốn tôi đi đâu?"
"Lưu Họa Y hình như cô còn chưa hiểu rõ tình hình thì phải, tất cả mọi thứ trong ngôi nhà này đều thuộc về tôi, dĩ nhiên bao gồm cả cô!"
Hắn đích vừa dứt lời, lập tức kỳ trên người trước, nửa đè lại cô, một tay dò vào cổ áo của cô trong...
Lưu Họa Y cả người run lên, toàn thân nổi da gà, không khỏi run rẩy.
Lâm Thành Nhân cười lạnh một tiếng: "Nhạy cảm vậy sao? Quả nhiên là người đàn bà dâʍ đãиɠ trời sanh! Á!".
"Anh dựa vào cái gì dám mắng tôi như vậy?" Lưu Họa” nổi đóa, hai cánh tay đồng thời chộp tay hắn ngăn lại, không để cho hắn tiếp tục xâm phạm mình.