Chương 79: Bị bắt cóc

Lê Hoàng Huy nghe cô gọi hai tiếng”ông xã” một cách mềm mại khiến anh cảm thấy sững sờ: “Hiện tại, cô ta chỉ là thực tập sinh, chưa nắm rõ được nhiều thông tin của công ty. Sau thời gian thực tập và thử việc, may ra cô ta mới có thể nắm rõ được một số công việc quan trọng.”

Nguyễn Phương Thảo gật đầu: “Bố, người nhà họ Lê không có ai làm việc ở tập đoàn Lê Thị cả, con sợ rằng chúng ta sẽ gây ra những rắc rối không cần thiết cho công việc của Lê Hoàng Huy.”

Phương Tâm Lan cầm trái cây đi tới: “Mẹ cũng đã nghĩ đến điều đó trước đây, nhưng chúng ta cũng khó mà có thể từ chối trực tiếp."

Lê Hoàng Huy mỉm cười khi nghe thấy điều này: "Mẹ không cần phải lo lắng về điều này. Công ty có yêu cầu khắt khe trong việc đánh giá nhân viên. Nếu cô ta không đáp ứng các tiêu chuẩn đánh giá của công ty, bên nhân sự sẽ hẹn gặp riêng hoặc là từ chối nhận cô ta vào làm. Nói chung, công ty sẽ không giúp đỡ chỉ vì có quan hệ họ hàng.”

“Thế thì tốt rồi.” Phương Tâm Lan thở phào nhẹ nhõm khi nghe được lời anh nói: “Cả nhà ăn cơm đi.”

Trong khi đó, Nguyễn Phương Thảo lên lầu gọi Tiểu Bảo xuống, mỗi lần Tiểu Bảo nhìn thấy cô là cậu bé lập tức lao vào ôm chầm.

“Nào, sau này thì làm vậy, mẹ đang bị ốm, sợ con bị lây bệnh lắm.”

Tiểu Bảo gật đầu, duỗi đôi bàn tay mũm mĩm bé nhỏ của mình ra cho Nguyễn Phương Thảo dẫn dắt.



Nguyễn Phương Thảo bị ốm hai ngày, nên hai ngày vừa rồi cô đều ở nhà với Tiểu Bảo.

Vừa hay Lưu Tử Xuyên cũng đã trở về Tần Thành nên anh ta qua nhà xem tình hình của Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo đã tiến hành một loạt cuộc kiểm tra dưới sự lãnh đạo của Nguyễn Phương Thảo, và mức độ hợp tác của cậu bé cao chưa từng có.

Điều này khiến tất cả mọi người đều mong chờ sự hồi phục thần tốc của Tiểu Bảo, mặc dù Tiểu Bảo đã không nói thêm gì nữa kể từ đêm giao thừa.

Nguyễn Phương Thảo sau khi khỏi bệnh đã ngay lập tức đi làm, vừa đến nơi đã bị giám đốc trợn tròn mắt nhìn.

“Giám đốc, thời kỳ mãn kinh của thầy đến rồi à?”

“Biến đi!”

"Tôi đi rồi, ai sẽ thay tôi động viên thầy đây? Thầy mau nói đi, xem tôi đã đâm phải cái rổ gì, tôi sẽ xem xét và sửa đổi, cố gắng hơn nữa.”

“Buổi chiều có cuộc họp, cô đi cùng tôi.”

“Vâng, đó là cuộc họp gì thế?”

“Về Mạc Văn Bách, bệnh án đã che giấu thông tin của anh ta, chỉ công khai thảo luận về tình trạng của anh ta.”

“Được rồi, ở bệnh viện của chúng ta hay ở nơi khác?”

“Bệnh viện số 1.”

Nguyễn Phương Thảo than thở: “Giám đốc, tôi đã gây thù chuốc oán gì rồi sao?”

"Nếu không tôi trợn tròn mắt với cô làm gì?”

Nguyễn Phương Thảo: “…”



Sau khi Nguyễn Phương Thảo ăn trưa xong, cô lái xe của giám đốc đến bệnh viện số 1 Tần Thành.

Cũng một khoảng thời gian rồi Nguyễn Phương Thảo không thấy Chu Đồng và Trần Vân Đình làm gì mình, cô không tin bọn họ sẽ để im, không làm gì sau khi bị cô châm biếm ở nơi công cộng.

Hai người bọn họ chắc chắn là những người không thể bỏ qua một cách dễ dàng được.

Tuy nhiên, cũng có thể là do cô quá lo lắng.

Trần Vân Đình và Chu Đồng ở bên khoa bệnh tim mạch, cô và giám đốc tham gia cuộc họp ngoại khoa, khả năng gặp cũng không cao lắm.

Trên thực tế, mọi chuyện là do cô đã nghĩ quá nhiều.

Ngay khi Nguyễn Phương Thảo đỗ xe ở chỗ đỗ dành riêng cho những người tham gia, cô nhìn thấy Chu Đồng đang bước đi về phía mình.

Nguyễn Phương Thảo không khỏi cảm kích vì giám đốc đã xuống xe, nếu không cô sẽ chạy tới mà làm hại cô ta.

Khi Nguyễn Phương Thảo nhìn thấy Chu Đồng một mình đi tới, cô liền kéo cửa bước xuống xe.

Nhìn thấy Nguyễn Phương Thảo đi xuống, Chu Đồng bỗng nở nụ cười: “Phương Thảo, đã lâu không gặp."

Giọng nói ngọt ngào mềm mại, giống như lần đầu tiên Nguyễn Phương Thảo và Chu Đồng gặp nhau.

Nguyễn Phương Thảo sững sờ, có chút phòng bị nhìn Chu Đồng.

Chu Đồng nhìn Nguyễn Phương Thảo với vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Trước đây tôi ngẫm lại những việc mình làm, mới nhận ra mình đã làm rất nhiều việc sai trái. Tôi không chỉ làm tổn thương cô mà còn làm mất uy tín của mình trong mắt bạn học và đồng nghiệp. Tôi cũng đã suy nghĩ rất lâu rồi, tôi muốn thay đổi tình cảnh hiện tại, và bước đầu tiên đó chính là xin lỗi cô. Tôi mong cô có thể tha thứ cho những lỗi lầm trước đây của tôi.”

Nguyễn Phương Thảo không ngờ Chu Đồng lại đột nhiên nói ra lời này với mình, nhưng cô cũng nhanh chóng hoàn hồn lại.

“Tôi không phủ nhận rằng những lời nói này của cô đã làm tôi cảm động, nhưng cô có thể giải thích lý do tại sao cô ở đây? Đừng nói với tôi rằng đây là một sự trùng hợp.”

“Tôi biết bệnh viện các cô cử cô đi cho nên tôi đã đặc biệt đợi cô ở đây.”

Nguyễn Phương Thảo nhìn Chu Đồng một cái rồi lắc đầu: “Tôi rất muốn tin những gì cô nói, nhưng tôi phát hiện ra cô đang nói dối tôi. Khi nói xong, ánh mắt cô đảo qua rồi bất giác quay mặt sang trái. Cô đang lừa tôi!”

Sau đó Nguyễn Phương Thảo bước nhanh về phía tòa nhà hành chính của bệnh viện.

Không ngờ, vừa rẽ vào một góc, một mùi hăng hắc bỗng xộc lên mặt cô.

Tầm mắt của Nguyễn Phương Thảo lập tức mờ mịt, cô vội mở miệng kêu cứu.

Đột nhiên, có một bàn tay của ai đó kéo cô về hướng phóng tối nhân lúc thần trí Nguyễn Phương Thảo còn mơ hồ.



Nguyễn Phương Thảo bị cơn lạnh làm cho giật mình tỉnh dậy, cái lạnh thấu xương người.

Nguyễn Phương Thảo mở mắt, cô nhìn vào trong bóng tối.

Cô di chuyển bàn tay bị trói sau lưng.

Bàn tay đã bị tê dại.

Nguyễn Phương Thảo lắc đầu, vẫn có chút bối rối, cô cố gắng tỉnh táo lại.

Lần đầu tiên cô phải cảm ơn cơn gió lạnh đó.

Nếu không có nó thì cũng khó tỉnh lại được khi hít phải khí thuốc mê, đầu óc bị lú lẫn.

Nguyễn Phương Thảo cảm nhận được những gì đang xảy ra trên cơ thể mình và thấy rằng ngoài chóng mặt và bị trói tay ra, không có vết thương nào khác.

Dựa vào hiểu biết của mình về Chu Đồng, việc cô bị trói, Chu Đồng chắc chắn nhân cơ hội này để tát cô hay đá cô vài cái để trút giận.

Nhưng cô không có bất kỳ vết thương nào như trên, điều đó cho thấy rằng chuyện này có thể không nằm trong tầm kiểm soát của Chu Đồng.

Chu Đồng chỉ là một phần của vụ bắt cóc, và không có thẩm quyền để xử lý cô ta.

Khi Nguyễn Phương Thảo nghĩ đến điều này, trong lòng cô thầm cảm thấy may mắn, nhưng nỗi lo lắng vẫn không ngừng tăng lên.

Cô ít nhiều cũng biết gia cảnh của Chu Đồng, hơn nữa cô ta cũng có ảnh hưởng nhất định ở Tần Thành, đối phó với cô cũng không phải là quá khó.

Với sự ác cảm của Chu Đồng dành cho cô, nếu không gϊếŧ cô có lẽ cô ta sẽ thấy thế giới này u tối, không màu hồng.

Nếu Chu Đồng có thể chịu đựng được, đằng sau hẳn là có một người nào đó lớn hơn Chu Đồng đang xúi giục cô ta.

Mục đích của người này là gì?

Nguyễn Phương Thảo thấy mình ở đây một mình suy nghĩ lung tung cũng không chẳng có ích gì.

Nhưng hiện tại ít nhất cô có thể chắc chắn rằng những người đó sẽ không đối xử với cô như vậy.

Thế là cô đạp mạnh vào nệm.

Nệm phát ra âm thanh buồn tẻ trong bóng tối, và nó có vẻ đặc biệt chói tai trong màn đêm tĩnh lặng.

Một lúc sau, Nguyễn Phương Thảo đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn vang lên.

Ngay sau đó cánh cửa được đẩy ra, và ánh sáng chói lọi đã sớm lọt vào phòng.

Sau khi nhắm mắt lại không bao lâu, Nguyễn Phương Thảo đã nhanh chóng thích nghi với ánh sáng chói chang kia, nó giúp cô có thể nhìn rõ tình hình bên trong căn phòng.

Đây là một căn phòng đã được tu sửa lại một cách đẹp đẽ tuy nhiên nó lại bị bỏ không.

Điều này cũng có thể giải thích tại sao cô ngửi thấy mùi bụi nặng khi thức dậy.

Một thiếu niên 20 tuổi bất mãn nhìn Nguyễn Phương Thảo, anh ta hung ác hét lên: “Nửa đêm cô còn làm loạn cái gì vậy?”

“Để ông chủ của anh đến đây, tôi muốn nói chuyện với anh ta.” Nguyễn Phương Thảo vặn vẹo cổ tay đẫm máu.

“Có chuyện gì thì nói với tôi?”

"Sao các người lại bắt tôi tới đây, các người muốn làm gì?”

“Lúc cần biết khắc biết.”

Nguyễn Phương Thảo không ngờ giọng điệu của anh ta khá nghiêm túc: “Anh trai này, đột nhiên tôi bị trói ở một nơi xa lạ, trong lòng đương nhiên cảm thấy rất không yên tâm. Anh nói cho tôi biết đi, anh muốn bao nhiêu tiền? Tôi sẽ nghĩ cách huy động tiền ở đâu cho anh. Nếu không đợi đến lúc các anh nói cho tôi biết, tiền của tôi không đủ, như thế chẳng phải các anh ngồi đợi tôi sao?”