"Có phải hay không cũng không cần tôi phải chứng minh. Điều này anh Mạc đã rõ rồi. Anh là người lớn rồi, chúng tôi nói nhiều anh lại bảo là chúng tôi đang lên mặt dạy đời. Nói đơn giản, anh đến bệnh viện chúng tôi, nhân viên y tế của chúng tôi cung cấp dịch vụ và kỹ thuật cho anh. Nói trắng ra đó là mối quan hệ hợp tác. Anh nên tiết chế cảm xúc cá nhân một chút đi, đừng gây phiền phức cho nhau.”
Mạc Văn Bách chế nhạo: “Nguyễn Phương Thảo, cô có tư cách gì mà nói chuyện với tôi như thế này? Hay là cô dựa vào việc mình kết hôn với Lê Hoàng Huy? Cho rằng Lê Hoàng Huy sẽ là người chống lưng cho cô?"
Nguyễn Phương Thảo hơi kinh ngạc không biết Mạc Văn Bách có thể nhận ra mình, nhưng chút suy nghĩ này nhanh chóng bị cô ném sang một bên: “Những gì anh nói có thể đúng. Nếu như ông xã tôi không đứng sau lưng tôi, tôi có lẽ thật sự không dám nói chuyện với anh một cách tự phụ như vậy."
“Cô tự cao tự đại quá rồi.”
“Tôi chẳng việc gì phải thế cả.” Nguyễn Phương Thảo ngồi trên ghế bên cạnh giường của Mạc Văn Bách: “Bây giờ chúng ta nói về chuyện dưỡng bệnh của anh đi.”
“Cô không đủ tư cách để nói chuyện với tôi.”
"Đúng là tôi thực sự không có tư cách nói chuyện với anh. Nhưng để vết thương của anh hồi phục càng sớm càng tốt, không gây ảnh hưởng tới đồng nghiệp của tôi, tôi không ngại nói chuyện trơ trẽn với anh đâu.”
“Cô muốn thể hiện trước mặt trưởng khoa của mình?”
"Đúng vậy. Một lý do nữa là anh là diễn viên mà mẹ con tôi vô cùng ngưỡng mộ. Tôi không muốn nhìn thấy anh bất chấp bản thân như thế này. Chẳng may gì khi bị thương nhưng dựa vào quan hệ anh có đủ khả năng tìm được các chuyên gia giỏi nhất trong lĩnh vực này để giúp mình. Như thế, tôi cũng rất vui. Nếu anh làm theo lời bác sĩ, có khi vết thương anh đã khỏi và có thể xuất viện từ lâu. Nhưng anh vẫn một mực chống lại điều đó, gây hại bản thân mình, anh nghĩ như thế là tốt với anh sao?” Nguyễn Phương Thảo biết lời nói của mình có chút hơi quá nhưng không phải là không có tác dụng với anh ta.
Với những nhận xét này, cô tin rằng mọi người ai cũng đều nói với anh điều này mỗi ngày, chỉ có điều anh ta không nghe, vẫn làm như trước.
Cô đúng là không biết tự lượng sức mình rồi.
Mạc Văn Bách dùng ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú Nguyễn Phương Thảo: “Cô thật sự nghĩ như vậy?"
“Ừ.” Nguyễn Phương Thảo thấy Mạc Văn Bách dường như đã bớt tức giận, ngược lại có ý nói chuyện, vì thế cô liền nở một nụ cười nhẹ thoải mái: “Tôi xem phim anh từ năm đầu tiên trở thành nghiên cứu sinh. Lúc đó, mẹ tôi kể cho tôi về bộ phim “Tấn thư” của anh, nói rằng đó là một diễn viên nam vô cùng tuyệt vời. Lúc đó cũng là lúc tôi vừa gặp phải một trong những rào cản lớn nhất của cuộc đời, lúc nào cũng trong trạng thái tồi tệ, người hướng dẫn nghiên cứu không thích tôi, muốn từ chối tôi. Quả thực, tôi cảm thấy đời mình u ám, không màu sắc. Tôi đã xem bộ phim đầu tay của anh như một cách gϊếŧ thời gian.”
Mạc Văn Bách nhìn cô, đợi Nguyễn Phương Thảo nói tiếp.
“Tấn thư” là tác phẩm đầu tiên của anh ta theo đúng nghĩa, tuy nó chỉ là một vai phụ, nhưng nó đã mở ra một tương lai cho anh ta.
"Xem xong, tôi nghĩ trên đời này vẫn còn nhiều điều đẹp đẽ lắm. Nó đã tạo nên một con người hoàn hảo như anh, tạo ra một sân khấu nơi anh có thể thoả sức thể hiện mình, giúp anh có được sự chú ý của nhiều người, và vô số người phát cuồng vì anh. Có lẽ, ban đầu mọi người sẽ bị cuốn hút bởi gương mặt khôi ngô tuấn tú đó nhưng lâu dần, sự kiên trì trong diễn xuất và kỹ năng luyện tập của anh mới là thứ chinh phục mọi người. Anh có thể không quan tâm đến việc khuôn mặt của mình có để lại sẹo hay không, nhưng tôi vẫn hy vọng anh sẽ không để điều đó xảy ra, tiếp tục trở nên hoàn hảo hơn nữa.” Nguyễn Phương Thảo dừng lại sau khi phát biểu một bài dài như vậy.
Cô không phải là fan các tác phẩm của Mạc Văn Bách, và cũng ít khi quan tâm tới tình cảnh của anh ta.
Tất cả những gì cô biết là những thông tin về anh ta xuất hiện trên các bản tin giải trí.
"Có phải cô vì Lê Hoàng Huy nên mới nói những điều như vậy?”
“Anh ấy? Chuyện này liên quan gì đến chồng tôi?” Nguyễn Phương Thảo bối rối hỏi.
Mạc Văn Bách không rời mắt đi, nhìn kỹ khuôn mặt của Nguyễn Phương Thảo, không bỏ sót bất kỳ biểu hiện tinh tế nào trên người cô, sau đó anh ta nhận thấy cô không có khả năng là giả dối.
Mạc Văn Bách nghiêng người, tiến đến trước mặt Nguyễn Phương Thảo.
Nguyễn Phương Thảo hơi ngả người về phía sau.
Một nửa khuôn mặt được che bằng băng gạc bỗng nở nụ cười gợi cảm và mê hoặc: “Nhà đầu tư bộ phim này là truyền thông Đỉnh Thịnh, một công ty con của tập đoàn Lê Thị. Cô không biết sao?"
“Tôi không rõ phạm vi kinh doanh của chồng tôi, hơn nữa tôi cũng không kinh doanh nên không biết nhiều.” Nguyễn Phương Thảo bình tĩnh nói.
Mạc Văn Bách bình tĩnh gật đầu.
Nguyễn Phương Thảo thấy anh ta vẫn ổn định tâm tình, nói: "Bây giờ để y tá thay băng cho anh. Anh là người của công chúng, mặt mũi và thân thể cũng không phải của riêng anh, việc cần làm nhất bây giờ là dưỡng thương.”
"Bảo bọn họ mau vào đây.”
“Được.” Nguyễn Phương Thảo đứng dậy đi ra khỏi cửa, gọi y tá ở bên ngoài vào.
Cô y tá vội vàng mang thuốc vào.
Mạc Văn Bách nhìn Nguyễn Phương Thảo: “Cô giúp tôi thay."
Nguyễn Phương Thảo: “Tôi không quen với vết thương của anh, nếu thao tác không đúng cách, rất dễ để lại sẹo.”
Mạc Văn Bách khịt mũi, sau đó cho phép y tá thay băng cho mình.
Nguyễn Phương Thảo một bên chống tay nhìn bọn họ.
Mạc Văn Bách thản nhiên nhìn lướt qua cổ tay của Nguyễn Phương Thảo, sau đó nhìn thoáng qua cổ tay của Nguyễn Phương Thảo.
Nguyễn Phương Thảo và y tá sửng sốt trước hành vi đột ngột của anh ta.
Nguyễn Phương Thảo hất tay anh ta ra, phát hiện tay Mạc Văn Bách đang nắm chặt cổ tay cô như kẹp sắt.
Cô hoàn toàn không thể gỡ được nó ra.
Ngón tay Mạc Văn Bách chậm rãi xoa một nốt ruồi ở bên trong cổ tay Nguyễn Phương Thảo: “Cô là ai?"
Nguyễn Phương Thảo nhìn vẻ mặt u ám của Mạc Văn Bách, cô cúi đầu nhìn xuống nơi ngón tay chạm vào: “Đừng nói với tôi là chị gái hay bạn gái mối tình đầu của anh có nốt ruồi như vậy, quả là cẩu huyết."
Có một nốt ruồi nhỏ ở bên trong cổ tay của Nguyễn Phương Thảo, cô luôn cảm thấy nó đặc biệt gợi cảm và dễ thương, khi ấy buồn chán, cô sẽ ngồi nghịch nó.
Nếu ai đó có cùng một nốt ruồi thì cô sẽ không mấy vui vẻ.
Mạc Văn Bách nghe xong liền buông tay, anh ta tựa lưng vào bên giường, để cho y tá thay băng.
…
Khi Nguyễn Phương Thảo trở về văn phòng, Lê Vân San đã ở bên trong.
Lê Vân San hỏi: “Chị dâu, tay chị bị sao vậy?”
“Một bệnh nhân rất xúc động nên nhất thời làm vậy. Bây giờ em đã đưa ra quyết định chưa?”
“Rồi ạ.”
Nguyễn Phương Thảo gật đầu uống một hơi.
Lê Vân San tiếp tục: “Em muốn sinh đứa bé.”
Nguyễn Phương Thảo bị sặc nước, đập ngực một hồi mới nói: “Khụ khụ khụ, em nghiêm túc sao?”
“Ừ.” Lê Vân San bình tĩnh nhìn cô.
“Em định giải thích với gia đình mình như thế nào?”
“Em chưa biết nữa.”
“Vân San, em quá bốc đồng rồi.”
“Em biết. Nhưng em không muốn bỏ lỡ đứa trẻ này. Nếu em bỏ lỡ lần này, em có thể không bao giờ có cơ hội có con với anh ấy nữa.”
"Chị không đồng ý với cách nghĩ này của em. Nếu chị yêu một ai đó, chị sẽ lao tới và cố gắng nói với anh ấy rằng chị yêu anh ấy. Thay vì dùng cách của em để chứng minh điều đó. Đây là vấn đề liên quan đến mạng người, em biết không?” Nguyễn Phương Thảo nói, cổ họng có chút khô cứng.
Hôm nay cô đã nói quá nhiều, tất cả đều là những lời từ tâm can đáy lòng cô.