Chương 64: Nó không phù hợp với thân phận tổng giám đốc của anh

Lê Hoàng Huy nhận lấy bản hợp đồng và hỏi trong khi xem: “Nguyên nhân của vụ tai nạn đã được điều tra rõ chưa?"

“Đó do bên bộ phận ánh sáng và dây cáp hoạt động không đúng cách.”

Lê Hoàng Huy cau mày, lạnh lùng nói: "Vế sau có phải cậu muốn nói là bọn họ đều là công nhân tạm thời không?”

“Cái này…”

“Cho cậu một giờ để điều tra, và sau một giờ nữa tôi muốn nghe toàn bộ câu chuyện.”

“Vâng.”

Lê Hoàng Huy nhìn thấy trợ lý đặc biệt của mình không có ý định đi ra ngoài, anh nói: “Còn gì nữa không?"

“Tôi vừa nhận được một cuộc gọi từ quầy lễ tân, nói rằng một cô gái tên là Lạc Nha Nhĩ muốn gặp anh. Cô ấy nói cô ấy là em họ của bà chủ.”

Trên mặt Lê Hoàng Huy vẫn không có chút dao động nào: “Bảo cô ta lên đây."

“Vâng.”

Trước khi rời đi, vị trợ lý đặc biệt pha một tách trà cho Lê Hoàng Huy sau đó cậu ta đi ra ngoài làm nhiệm vụ.

Sau khi đọc xong hợp đồng bồi thường, Lê Hoàng Huy dùng bút đánh dấu vài chỗ.

Hàn Tử Anh là một trong số ít phụ nữ chuyên nghiệp mà anh ngưỡng mộ, trước khi bản hợp đồng chuyển đến tay anh, cô ấy luôn xem xét chúng một cách kỹ lưỡng, cẩn thận, ít khi xảy ra sai sót.

Lần này thiếu sót quá rõ ràng, là cô ấy cố tình, hay là nó nằm ngoài tầm kiểm soát của cô ấy?

Lê Hoàng Huy đang chìm đắm trong suy tư thì đột nhiên có một vài tiếng gõ từ văn phòng vang lên.

“Mời vào.”

Trợ lý đặc biệt dẫn Lạc Nha Nhĩ vào văn phòng.

Lê Hoàng Huy đóng tài liệu lại, nói: "Bảo tổng giám đốc Hàn một tiếng nữa gọi điện cho tôi, tập tài liệu này cậu cầm đi.”

“Vâng.”

Sau khi trợ lý đặc biệt rót một tách trà cho Lạc Nha Nhĩ, cậu ta thu dọn tài liệu và đi ra ngoài.

Đến lúc này Lê Hoàng Huy mới để ý tới Lạc Nha Nhĩ.

Lạc Nha Nhĩ nở một nụ cười ngượng ngùng với Lê Hoàng Huy, cô ta vô thức ưỡn ngực tự hào: “Xin chào anh họ, sự xuất hiện của tôi không làm gián đoạn công việc của anh chứ?"

"Không sao. Nay rảnh rỗi hay sao mà qua đây vậy? Trước đây tôi chưa từng nghe thấy Phương Thảo nhắc về cô.”

“Chị họ tôi nhiều chuyện nên hay quên quá. Tôi đã nói với cô ấy nhiều lần rồi. Không lẽ cô ấy chưa đề cập gì với anh sao?” Lạc Nha Nhĩ ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng nói thêm: “Chắc do công việc chị họ bận rộn nên quên là phải."

Tất nhiên đây là những lời cô ta tự bịa ra.

Một là để cho sự hiện diện của cô ta trước mặt Lê Hoàng Huy đúng nghĩa, hai là có thể làm tổn hại đến hình tượng của Nguyễn Phương Thảo trước Lê Hoàng Huy, đồng thời, cô ta có thể tăng sự yêu thích của mình trước mặt Lê Hoàng Huy.

Lê Hoàng Huy nghe xong, không nói bất cứ điều gì, anh hỏi: “Hôm nay cô qua đây có việc gì không?”

Một nụ cười bẽn lẽn hiện trên khuôn mặt của Lạc Nha Nhĩ: “Kỳ thực tập tốt nghiệp của tôi sẽ bắt đầu vào năm sau, hiện tại tôi đang theo học ngành quản trị kinh doanh. Tôi muốn mình có thể làm thực tập tại công ty của chị họ mình, không biết là có được không?”

“Cô có mang theo sơ yếu lý lịch không?”

“Có, tôi có mang.”

"Cô đưa sơ yếu lý lịch của mình cho vị trợ lý đặc biệt kia, và cậu ta sẽ nhập thông tin của cô lên nhóm hành chính nhân sự của công ty, sau đó bọn họ sẽ sắp xếp cô vào vị trí phù hợp với chuyên môn của mình. Tôi làm như này là được chưa?”

Lạc Nha Nhĩ đã đặt bản sơ yếu lý lịch của mình lên bàn của Lê Hoàng Huy, cô ta hơi xấu hổ khi nghe anh nói điều này, vì vậy cô ta đành cười lấy lệ, thu lại bản lý lịch: “Được rồi, làm phiền anh rể rồi."

“Công ty của chúng tôi cũng cần thu hút tất cả các nhân tài, điều này tốt cho cả đôi bên.” Lê Hoàng Huy nhìn thời gian ở góc dưới bên phải của tờ giấy bạc: “Tôi có một cuộc họp trong mười phút nữa. Cô nói chuyện với trợ lý đặc biệt trước đi. Bảo cậu ta giới thiệu cho cô tình hình chung của các công ty con của tập đoàn Lê Thị. Trưa nay tôi có hẹn Phương Thảo ăn cơm. Nếu có thời gian, cô có thể đi cùng."

“Ừ, được. Tôi đã lâu không gặp chị họ rồi, nhớ cô ấy quá.” Lạc Nha Nhĩ ngạc nhiên nói, không dám quấy rầy Lê Hoàng Huy nữa, cô ta cầm hồ sơ rồi đi ra ngoài.

Trước khi đóng cửa văn phòng, Lạc Nha Nhĩ ngoái nhìn theo Lê Hoàng Huy.

Lê Hoàng Huy mắt dính chặt lên màn hình máy tính xách tay của mình.

Khí chất điềm đạm, dung mạo ưu tú, bộ vest cao cấp được may đo riêng, ngay cả kiểu tóc cũng tinh xảo, phóng khoáng.

Một người đàn ông như vậy ở gần cô ta, cảm tưởng có thể chạm tới anh trong tầm tay.

Cô ta muốn đứng bên cạnh người đàn ông này, muốn mình là người duy nhất trong mắt anh!

Lê Hoàng Huy nhìn biểu đồ xu hướng thị trường chứng khoán trên màn hình, khóe miệng anh khẽ nhếch thành nửa vòng cung.

Chỉ trong vòng chưa đầy nửa giờ đồng hồ kể từ khi nhà họ Đoàn mở cửa thị trường chứng khoán, giá trị thị trường đã bốc hơi mấy trăm tỷ.

Không nhất thiết phải là buổi chiều, sáng nay anh có thể yêu cầu họ tổ chức một cuộc họp khẩn cấp để thảo luận về cách giải quyết vấn đề đó.

Và anh sẽ không cho họ thêm một cơ hội nào khác!

Nghĩ đến điều này, đôi mắt Lê Hoàng Huy giống như vực sâu, lạnh lẽo, không có chút ánh sáng ấm áp nào rọi vào cả.



Sáng hôm đó, Nguyễn Phương Thảo tham gia cuộc họp về kế hoạch điều trị tiếp theo của Mạc Văn Bách do trưởng khoa triệu tập đến.

Cô chỉ là người quan sát cuộc họp này.

Cô tập trung lắng nghe trưởng khoa, giám đốc và các chuyên gia khác thảo luận về các chấn thương trên cơ thể Mạc Văn Bách, các chỉ số hậu phẫu và dự đoán về khả năng hồi phục, cũng như lập kế hoạch điều trị chi tiết để đáp ứng nhu cầu khẩn cấp bất cứ lúc nào.

Sau khi nghe xong, cô cảm thấy nhức óc, thiếu chút nữa là mất lý trí.

Tham gia cái này còn mệt hơn cả đi phẫu thuật.

Cô trở lại văn phòng. Vừa bước vào đã thấy Tiểu An tay xách một cái túi nhỏ, đang hưng phấn chờ Nguyễn Phương Thảo.

Nguyễn Phương Thảo cũng vội vàng thay quần áo, cùng cô ấy đi đến cổng bệnh viện.

Họ chỉ đứng chờ một phút trước khi xe của Lê Hoàng Huy chạy tới.

Nguyễn Phương Thảo ngay lập tức vẫy tay với anh.

Lê Hoàng Huy dừng lại, anh chậm rãi bước xuống, mở cửa cho hai người bọn họ.

Tiểu An xuống ghế sau, nhìn thấy Lạc Nha Nhĩ đang ngồi trong đó, cô ấy hơi bối rối, nghĩ đó là trợ lý của Lê Hoàng Huy, mỉm cười chào hỏi: “Xin chào.”

Nguyễn Phương Thảo liếc nhìn xuống phía sau, kinh ngạc nói: “Lạc Nha Nhĩ?”

Lạc Nha Nhĩ thò đầu ra cười nói: "Chị họ, hôm nay tôi đến công ty của chồng chị phỏng vấn, tiện đi ăn cơm cùng luôn.”

“Thật sao? Buổi phỏng vấn có thành công không?”

Lạc Nha Nhĩ khi nghe điều này cô ta cảm thấy có chút bất mãn.

Thế nào là phỏng vấn thành công?

Lạc Nha Nhĩ dù sao cũng là một sinh viên mới tốt nghiệp, ứng phó với cuộc phỏng vấn nhỏ này có là gì so với cô ta?

Nguyễn Phương Thảo đang đánh giá thấp cô ta sao?

Lạc Nha Nhĩ tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng không nói ra, cô ta cười nói: "Đây là ý của anh rể. Anh rể không mời sao tôi dám nói nhảm.”

Nguyễn Phương Thảo nhìn Lê Hoàng Huy đang mở cửa cho cô: “Cô ưu tú như vậy, anh rể nhất định sẽ không bỏ lỡ một nhân tài như cô đâu.”

Lê Hoàng Huy bước lên xe, hỏi Nguyễn Phương Thảo: “Trưa nay em muốn ăn gì nào?”

Nguyễn Phương Thảo cười nói: "Ăn món nào đắt tiền và ngon.”

“Em không có sở thích nào khác ngoài cái đó à?” Lê Hoàng Huy cười lớn.

"Hiếm khi được ăn cơm với anh, không chọn đồ đắt tiền thật chẳng hợp với thân phận tổng giám đốc của anh chút nào.”

"Được. Để anh bảo nhà bếp làm riêng cho chúng ta, quán cách đây không xa. Ăn cơm trưa xong thì mọi người về nghỉ ngơi.”

“Ừ, cảm ơn tổng giám đốc Lê.”

Lạc Nha Nhĩ cảm thấy sự khinh bỉ khi nghe cuộc nói chuyện giữa hai người.

Cô ta nhìn Nguyễn Phương Thảo, nhưng không ngờ cô lại hời hợt như vậy.

Tiểu An cảm thấy cuộc trò chuyện giữa em gái Phương Thảo và tổng giám đốc Lê của cô ấy rất dễ thương, bầu không khí trong xe bỗng xuất hiện một đám bong bóng màu hồng.



Nhà bếp riêng ở rất gần nên chỉ mất mười phút để lái xe đến đó.

Đó là một con ngõ nhỏ gần sông, nổi tiếng vì xung quanh có nhiều cây đa được trồng dọc theo các con ngõ và sông.