Tiểu Bảo khóe miệng khẽ cười, cậu bé cầm kéo lên, chậm rãi cắt dây mở hộp quà.
Đó là một mô hình sân bóng mini với hai hàng cầu thủ đang đứng với những bộ đồng phục khác nhau.
Những cầu thủ đó đều có thể chạy.
Tiểu Bảo liếc nhìn sân bóng với đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt cậu bé tràn đầy niềm vui, háo hức.
"Bé con, những cầu thủ này đều có thể thi đấu được. Từ giờ, mẹ bố sẽ chơi với con khi có thời gian, được không?”
Tiểu Bảo gật đầu liên tục.
Nguyễn Phương Thảo thầm thở phào nhẹ nhõm.
Món quà mua cho Tiểu Bảo là món đắt nhất trong buổi mua sắm của cô hôm nay, sau khi quẹt thẻ trả tiền, cô vẫn còn hoảng hốt, sợ Tiểu Bảo sẽ không thích nó.
Nếu có thể cùng cậu bé tham gia trò chơi, có lẽ Tiểu Bảo sẽ sẵn lòng trò chuyện đôi câu cùng cô.
Lê Hoàng Huy mở túi giấy ra, nhìn thấy chiếc cà vạt bên trong, khóe miệng anh khẽ giật giật.
…
Sau khi ba người bọn họ vui vẻ dùng bữa và trò chuyện với nhau một lúc, Lê Hoàng Huy lấy xe đưa Nguyễn Phương Thảo và Tiểu Bảo trở về biệt thự của mình.
Bọn họ cẩn thận để mô hình sân bóng của Tiểu Bảo vào trong cốp xe.
Sau khi Nguyễn Phương Thảo ngồi trên chiếc Bentley Continental mới đổi của Lê Hoàng Huy, cô nói: "Tổng giám đốc Lê, nay em sơ suất quá, em quên không mua quà cho bố mẹ rồi.”
"Trong cốp xe anh có để mấy món đồ chua và bánh ngọt do mẹ chồng làm. Những món quà đó có ý nghĩa hơn những thứ kia.”
“Nhưng đó không phải do em làm.”
“Lần sau có cơ hội thì tặng, em không cần vội làm gì.”
Nguyễn Phương Thảo đáp lại anh một tiếng.
Sau khi xe nổ máy, Tiểu Bảo liền leo lên đùi của Nguyễn Phương Thảo, cậu bé gục chiếc đầu bé xíu sát vào cổ cô.
Nguyễn Phương Thảo vỗ vỗ lưng chiếc lưng nhỏ của Tiểu Bảo, nhẹ nhàng để cho cậu bé dựa vào mình.
…
Hơn một tiếng đồng hồ cầm lái, Lê Hoàng Huy sau đó rẽ vào núi Minh Đỉnh.
Khi gần đến nhà, Nguyễn Phương Thảo liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đột nhiên cô phát hiện một bóng người, trên mình mặc áo khoác hồng và váy trắng đang đứng ở bên đường.
Bộ trang phục rất quen thuộc, hình như cô đã nhìn thấy cô ta trong buổi tiệc ngày cưới của mình.
Nguyễn Phương Thảo quay sang Lê Hoàng Huy.
Khuôn mặt của Lê Hoàng Huy không có biểu hiện gì, anh vẫn tiếp tục đạp ga và phóng xe nhanh vượt qua Đoàn Vũ Hân.
Nhìn thấy bóng dáng sững sờ của Đoàn Vũ Hân, Nguyễn Phương Thảo không khỏi quay đầu lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Đoàn Vũ Hân đứng đó, mắt liếc nhìn theo chiếc Bentley Continental đang dần biến mất, hai tay cô ta run rẩy nắm chặt thành nắm đấm, tiếp tục đi về hướng nhà họ Lê.
…
Khi xe chạy vào sân, Lê Gia Minh và Triệu Nhuyễn vẫn như bao lần, bọn họ luôn đợi sẵn trước cửa.
Lê Hoàng Huy chậm rãi bước xuống xe và giúp Nguyễn Phương Thảo mở cửa, Lê Gia Minh và Triệu Nhuyễn rất vui khi thấy cảnh tượng Tiểu Bảo đang ngồi trên đùi của Nguyễn Phương Thảo.
“Bên thông gia vẫn khoẻ chứ con?”
“Cảm ơn bố mẹ quan tâm ạ. Sức khoẻ bố mẹ con rất tốt.” Nguyễn Phương Thảo xấu hổ nói: “Lẽ ra lần này con nên mang theo quà, nhưng con vội quá, sơ ý quên mất.”
"Bọn con đến đây là bố mẹ vui rồi, quà cáp cái gì.”
Tiểu Bảo lấy ra chiếc máy tính bảng và viết trên đó: “Món quà mà mẹ mua cho cháu cực kỳ lớn, nên không có chỗ để các thứ khác ạ”.
Nhìn thấy Tiểu Bảo chủ động bênh vực Nguyễn Phương Thảo, Lê Gia Minh bật cười nói: "Ông nội, bà nội không có ý trách mẹ cháu. Nhà chúng ta có thiếu thứ gì đâu. Cháu và bố mẹ cháu thường xuyên đến đây ở là ông bà mãn nguyện rồi.”
Lê Hoàng Huy mở cốp xe ra nói: "Bố mẹ vợ có chuẩn bị quà cho hai người. Hôm nay mẹ Lan có làm bánh ngọt đem cho, vẫn còn nóng hổi đây này.”
Triệu Nhuyễn khi nghe lời này không khỏi than thở: "Thằng nhóc này, sao con lại đi nhét bánh ngọt vào cốp xe cơ chứ, không sợ mùi xăng à?”
“Có hộp bọc bên ngoài rồi mà mẹ, không vấn đề gì đâu.” Lê Hoàng Huy nói một cách thờ ơ, và dỡ các thứ xuống.
Tiểu Bảo chạy đến ôm lấy mô hình sân bóng của mình.
Những người hầu của gia đình nhà họ Lê phải đi hai chuyến mới chuyển hết các món đồ này vào nhà.
Nguyễn Phương Thảo hỏi Triệu Nhuyễn: “Mẹ, mẹ đã bắt đầu chuẩn bị bữa tối chưa ạ?"
"Con không cần bận tâm chuyện đó đâu, để cho bố con với Lê Hoàng Huy làm. Mẹ con chúng mình đi chơi với cháu, ngồi nói chuyện cho vui.”
Nguyễn Phương Thảo cười nói: "Mẹ, nói cho con biết cách mẹ thuần hóa bọn họ như thế nào đi, để con được mở rộng tầm mắt.”
"Hai người họ đều là những người đã quen với việc giao du bên ngoài, khi về nhà lại thích lăn vào bếp nghịch. Mẹ thấy cũng hay, có lẽ đây là phúc của chúng ta, con đừng bận tâm nhiều làm gì, quen ngay ấy mà.”
Nguyễn Phương Thảo gật đầu.
Triệu Nhuyễn nắm lấy tay Nguyễn Phương Thảo nói: “Hoa mận mẹ trồng năm ngoái đã nở rồi này, để mẹ đưa con đi xem nhé.”
“Vâng ạ.” Nguyễn Phương Thảo quay sang nhìn Tiểu Bảo đang đi vòng quanh sân bóng nói: “Bé con, con có muốn đi ngắm hoa mận với mẹ và bà không?”
Tiểu Bảo nghiêng đầu một cái, ngay lập tức chạy đến bên cạnh Nguyễn Phương Thảo, cậu bé đưa bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của mình đặt vào tay Nguyễn Phương Thảo, nhìn cô với đôi mắt đen tròn sáng ngời.
Nguyễn Phương Thảo nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay non nớt của cậu bé: “Mẹ, mẹ dẫn đường đi ạ.”
Triệu Nhuyễn rất vui khi thấy sự tương tác thân mật giữa hai người bọn họ.
Tình cảm của Tiểu Bảo dành cho Nguyễn Phương Thảo quả thực hoàn toàn vượt quá sự mong đợi của họ.
Khi ba người bước ra khỏi nhà chính để chuẩn bị đi ra sân sau, Đoàn Vũ Hân đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà bọn họ.
Đoàn Vũ Hân bỗng hét lên: “Dì Triệu.”
Nghe thấy tiếng kêu, Triệu Nhuyễn bèn dừng lại, bà ấy liếc nhìn Nguyễn Phương Thảo, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, sau đó bà ấy quay sang nói với Đoàn Vũ Hân: “Vũ Hân, sao cô lại ở đây?"
Mặc kệ Nguyễn Phương Thảo, Đoàn Vũ Hân trực tiếp đi tới bên cạnh Triệu Nhuyễn: “Bố mẹ cháu có trồng một ít nấm tươi, bảo cháu mang sang cho dì và chú nếm thử ạ."
Triệu Nhuyễn thấy vậy nhưng bà ấy không đưa tay ra nhận: “Hai vợ chồng tôi cũng có trồng nấm này rồi, sau này nhà cô không cần qua đây gửi nữa đâu, hơn nữa cô cứ đi đi lại lại thế cũng không tốt cho sức khỏe."
Cái giỏ mà Đoàn Vũ Hân đưa lên dường như hoá đá trong không khí, không trao lại cũng không nhận lại.
Bầu không khí trở nên cứng nhắc trong phút chốc.
Nhìn thấy đôi mắt Đoàn Vũ Hân ngấn lệ, Nguyễn Phương Thảo cảm thấy tính khí của Đoàn Vũ Hân có chút giống với Liễu Nhược Tuyết. Dù sao cô cũng không muốn làm cô ta khó xử, Nguyễn Phương Thảo vươn tay cầm lấy cái giỏ trong tay Đoàn Vũ Hân: “Cảm ơn cô vì món quà này nhé. Mẹ, con với Tiểu Bảo ra sân sau trước nhé, mẹ với cô gái này cứ nói chuyện đi ạ.”
Sau khi nói xong, Nguyễn Phương Thảo đem giỏ nấm tươi trở lại nhà chính, sau đó cô dẫn cậu bé ra vườn.
Triệu Nhuyễn thở dài, bà ấy nhìn Đoàn Vũ Hân một cách bất lực: “Đứa nhóc này, Lê Hoàng Huy đã có lựa chọn của mình rồi, cô làm thế này là có ý gì?”
“Dì Triệu, cháu không muốn bỏ cuộc.”
“Tôi không nói trước đây ai đúng ai sai. Bây giờ mọi chuyện thành thế này, đương nhiên tôi sẽ đứng về phía con trai mình. Nó chọn ai, tôi sẽ theo người đó.”
Đoàn Vũ Hân sắc mặt tái xanh, môi cô ta run rẩy kịch liệt.
Cô ta lúc này hận không thể biến mất khỏi thế giới.
Triệu Nhuyễn tiếp tục nói: "Cô không cần phải lo lắng về việc chúng tôi sẽ ngừng hợp tác với gia đình cô vì Lê Hoàng Huy đã kết hôn. Dù sao cô cũng đã cứu tôi và Tiểu Bảo. Còn việc lựa chọn đối tác làm ăn, Lê Hoàng Huy sẽ ưu tiên nhà cô hơn.”
“Cháu không sợ điều này. Cháu chỉ …”
Triệu Nhuyễn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô ta: “Tôi không có ý trách cô, tôi cũng rất thích cô. Nhưng mà Lê Hoàng Huy đã đưa ra quyết định rồi, tôi hy vọng cô có thể sớm từ bỏ. Cô vẫn còn trẻ, tương lai còn dài, đừng vì chuyện này mà làm hỏng cuộc sống tốt đẹp của mình. Lê Hoàng Huy cả đời này vẫn sẽ như vậy, cô còn cơ hội, chỉ cần cô từ bỏ Lê Hoàng Huy, mọi thứ đều có thể bắt đầu lại được.”