Chương 54: Ngủ chung giường

Trình độ của Liễu Nhược Tuyết ở khoa sản cũng không tệ, thái độ làm việc cũng tốt, có điều cô ấy không giỏi trong việc xử lý khéo léo mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân.

Nếu cô ấy cứ tiếp tục như vậy, muốn thăng chức cao hơn nữa là điều gần như không thể.

Cho dù trong khoa có mấy người đi chăng nữa, cũng sẽ không đến lượt Liễu Nhược Tuyết.

Chính bởi vì tính cách tốt bụng nên cô ấy dễ bị bắt nạt. Ngay cả những bệnh nhân mới chỉ nhập viện có mấy ngày cũng có thể dễ dàng nhận ra điều đó, vậy mà lãnh đạo bệnh viện lại không thể nhận ra, dù đã làm việc cùng cô ấy bao nhiêu năm.

Nguyễn Phương Thảo đã từng nhọc công phân tích vấn đề cho Liễu Nhược Tuyết nhưng cô ấy vẫn một mực khăng khăng không nghe.

Chính vì vậy, Nguyễn Phương Thảo cũng không đề cập nhiều tới chuyện này nữa.

Suy cho cùng, Liễu Nhược Tuyết cũng có suy nghĩ, cách làm của riêng mình, cô không thể ép Liễu Nhược Tuyết làm theo ý cô được.

Hai người im lặng ăn, sau khi ăn xong cả hai trở lại văn phòng của mình.



Ánh chiều tà bắt đầu buông xuống cũng là lúc Nguyễn Phương Thảo trở về biệt thự.

Đứng từ xa, cô có thể trông thấy chú chó Samoyed to lớn với bộ lông trắng như tuyết đang nhảy cẫng lên trong sân vui đùa. Sự xuất hiện của chú chó trắng khiến làn tuyết trong sân dường như được nâng cao lên một bậc.

Tiểu Bảo quấn mình thành chiếc bánh ú nhỏ nhắn, nằm gọn trên người Samoyed. Cánh tay cậu bé ôm chặt lấy cổ của Samoyed, trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười trẻ thơ tinh nghịch.

Nhìn thấy xe của Nguyễn Phương Thảo đi đến, cả người cả chó đều chạy nhanh tới.

Nguyễn Phương Thảo chậm rãi đỗ xe trong sân, sau đó cô bước xuống thì ngay lập tức đã bị chú chó to lớn kia liếʍ mấy cái lên mặt.

Nguyễn Phương Thảo bất lực sờ sờ đầu chú chó, cô nói: “Bé con, con chó này là sao? Con mới mua à?”

Tiểu Bảo vùi mặt vào bộ lông Samoyed đầy quyến luyến, không còn tay nào rảnh để viết chữ cho cô xem.

Quản gia ở bên cạnh cười nói: “Đó là con chó mà cậu chủ và cậu chủ nhỏ nuôi khi còn ở nước ngoài. Nó tên là Bánh Xe, cậu chủ nhỏ rất thích con chó này. Trước đây, con chó này từng bị thương nên đã ở lại nước ngoài để điều trị. Bây giờ vết thương đã lành nên đưa nó về bằng máy bay.”

“Ồ, hoá ra là vậy. Có Bánh Xe bên cạnh Tiểu Bảo, tâm tình thằng bé nhất định sẽ tốt hơn.”

“Vâng.”

Nguyễn Phương Thảo đi lên lầu thay quần áo mặc ở nhà. Vừa bước chân ra khỏi phòng cô đã ngay lập tức thấy Lê Hoàng Huy đang ngồi bên cạnh giường mình, anh thản nhiên lật xem sách y học cô đặt trên đầu giường.

“Cô về rồi à?”

“Ừ.” Lê Hoàng Huy đặt cuốn sách trở lại vị trí ban đầu, nói: “Từ hôm nay, tôi sẽ chuyển sang đây ngủ cùng cô.”

“Hả? Anh đang nghĩ vớ vẩn cái gì vậy?” Vừa dứt lời, Nguyễn Phương Thảo đột nhiên muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.

“Bác sĩ Thảo, chúng ta đã là vợ chồng rồi, nếu cứ ngủ tách riêng như vậy, cô có thấy hợp lý không?”

“Tôi thấy như thế vẫn ổn mà.”

“Nếu cô cứ tiếp tục muốn như thế thì sớm muộn gì cũng bị đuổi ra khỏi đây thôi.”

Nguyễn Phương Thảo buồn bực nhìn Lê Hoàng Huy: “Tổng giám đốc Lê, xin anh hãy suy nghĩ lại.”

Việc ngủ chung giường với Lê Hoàng Huy khiến cô cảm thấy rất khó chịu.

Cả ngày phải giáp mặt anh, điều đó đã là giới hạn cuối cùng của cô rồi.

Bây giờ còn phải ngủ cùng với Lê Hoàng Huy nữa, cô sợ mình sẽ không kiềm chế được trái tim non nớt của một thiếu nữ sắp động lòng.

Đúng là thử thách cô quá mà!

“Tôi tới đây để thông báo cho cô chứ không phải là hỏi ý kiến của cô. Tối nay chuẩn bị các thứ đi nhé.”

“Tôi không muốn.”

“Cô nói như kiểu mình có quyền được từ chối vậy, phản đối vô tác dụng.” Sau khi Lê Hoàng Huy nói xong, anh bước nhanh ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Nguyễn Phương Thảo, cô cáu kỉnh xoa mặt, nằm nhoài người lên giường.

Những ngày tháng này đúng là không dễ dàng gì.

Cô vừa chấp nhận cuộc sống làm mẹ của một đứa trẻ, giờ lại phải chấp nhận một người đàn ông ngủ bên cạnh mình hàng ngày, cô không tài nào tưởng tượng tình cảnh của mình như thế nào.

Cô có thói quen là lúc ngủ rất hay nằm nghiêng nằm dọc, tuỳ ý.

Nếu ngủ cùng anh, sau này chắc chắn việc ngủ cũng sẽ bị hạn chế.

Nguyễn Phương Thảo đờ đẫn suy nghĩ. Sau một hồi, cô cũng chẳng buồn nghĩ tới vấn đề này nữa.

Dù cô nghĩ như nào thì cũng vô ích, và cô cũng chẳng có quyền hạn gì ngăn cấm quyết định của Lê Hoàng Huy.



Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Tiểu Bảo dựa lưng vào Bánh Xe học bài, còn Nguyễn Phương Thảo ôm một đống bệnh án xuống nhà, ngồi trên sofa cạnh Tiểu Bảo và chú chó.

Cô miệt mài xem đống tài liệu đó cho đến tận 10 giờ tối.

Sau khi Tiểu Bảo và Bánh Xe dàn dựng trận chiến giữa người và chó trong phòng tắm, cô tranh thủ bí mật trốn lên lầu xem.

Quản gia và dì Lưu bận rộn dọn dẹp căn phòng tắm và phòng ngủ được bày lộn xộn bởi Tiểu Bảo và Bánh Xe. Sau khi dọn xong, Lê Hoàng Huy ném nhẹ Tiểu Bảo lên chiếc chăn bông ấm cúng rồi rời đi.

Khi vừa bước chân ra khỏi phòng, đập vào mắt anh là dáng vẻ sửng sốt của Nguyễn Phương Thảo.

Ánh mắt của hai người chạm nhau, khoảng cách tầm một nửa hành lang.

Đầu óc Nguyễn Phương Thảo thoáng chốc trở nên trống rỗng.

Lê Hoàng Huy buồn cười khi nhìn thấy cô, anh móc nhẹ ngón tay hướng về phía mình, thì thầm nói: “Lại đây.”

“Nhưng…”

“Phương Thảo, cô đang trong thời kỳ nổi loạn sao? Tôi nói cái gì cô cũng đều làm ngược lại.”

“Anh mới là trong thời kỳ nổi loạn ý, không, cả gia đình nhà anh mới đúng.” Nguyễn Phương Thảo nghĩ thầm trong lòng.

Cô trừng mắt nhìn Lê Hoàng Huy, sau đó vội bước nhanh lên lầu, chạy vào phòng lấy quần áo rồi tắm rửa.

Cô cứ tắm từ từ, mặc cho thời gian trôi qua.

Khi tắm rửa xong, bỗng nhiên cô thấy bụng mình đau nhói, âm ỉ.

Nguyễn Phương Thảo suy nghĩ một lát, ngay lập tức cô mới nhớ ra là sắp đến ngày.

Chu kỳ kinh nguyệt của cô rất đều, căn bản sẽ rơi vào khoảng thời gian đó, hiếm khi lệch quỹ đạo.

Nguyễn Phương Thảo lật chiếc qυầи ɭóŧ mình vừa thay ra, quả nhiên trên đó có xuất hiện một vệt máu mờ nhạt.

Tuy nhiên, cô lại không mang theo băng vệ sinh vào.

Nguyễn Phương Thảo rất muốn xông ra ngoài nhưng cô không thể, trên tay cầm chiếc qυầи ɭóŧ đã thay, vẻ mặt cô khóc không ra nước mắt.

Ông Trời chẳng lẽ thấy trêu đùa cô vui như vậy sao?

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Nguyễn Phương Thảo miễn cưỡng, cố gắng ổn định lại tâm tình mình: “Tâm tình không tốt, tuyệt đối không được kích động.”

“Cô không định đi ra sao, không định ngày mai đi làm à?”

“Tôi ngủ trong phòng tắm.”

Lê Hoàng Huy cười khúc khích vài tiếng khi nghe thấy những lời này: “Cô tưởng cô như vậy là tôi sẽ đổi phòng cho cô sao?”

Nguyễn Phương Thảo ấm ức nói: “Anh nghĩ vớ vẩn gì thế mà lại muốn ngủ cùng tôi?”

“Ra ngoài đi rồi tôi nói cho cô biết tại sao.”

Nguyễn Phương Thảo trợn to hai mắt, bụng cô càng lúc càng đau, cô hít một hơi sâu nói: “Cái gì? Anh có thể đi ra ngoài trước được không?”

Lê Hoàng Huy nhận thấy có gì đó không ổn trong giọng nói của cô: “Cô bị sao vậy?”

Nguyễn Phương Thảo nghiến răng nghiến lợi, hôm nay sắc mặt của cô có chút không tốt.

Nhưng cơn đau ở bụng cô thực sự không thể chịu đựng thêm được nữa.

“Bà dì đến, anh ra ngoài trước đi, tôi cần lấy băng vệ sinh.”

“Cô ở đấy, tôi lấy cho.”

Nguyễn Phương Thảo chưa kịp từ chối thì đã nghe thấy tiếng bước chân anh đi lấy giúp cô.

Cô ngồi xổm trong bồn tắm, run rẩy lắng nghe tiếng thùng và tủ đổ ầm ầm bên ngoài.

Trong đó có xen lẫn cả tiếng la hét của Lê Hoàng Huy.

“Cô lấy loại hai cánh hay là loại mảnh hình bầu dục?”

Nguyễn Phương Thảo suýt nữa ngất trong bồn tắm vì những lời này.

Lê Hoàng Huy hỏi lại lần nữa nhưng không nghe thấy ai trả lời.

Sau đó, anh lấy một cái túi giấy nhỏ, nhét các loại băng vệ sinh khác nhau vào trong đó.

Anh bước tới cửa phòng tắm một lần nữa, treo túi giấy nhỏ lên trên tay nắm cửa: “Tôi treo đồ trước cửa đó. Bây giờ tôi xuống nhà pha cho cô cốc sữa nóng. Cô mau chóng ra đi nhé.”

Nguyễn Phương Thảo yếu ớt đáp lại một tiếng, vừa nghe thấy tiếng đóng cửa phòng, cô run rẩy bước ra khỏi bồn tắm.

Cô mở hé cửa phòng, thò đầu ra như một tên trộm rồi nhanh chóng lấy túi giấy treo trên tay nắm cửa.

Nhìn thấy vô số loại băng vệ sinh bên trong túi, cô mong sao có tiếng sấm nào đó tới đánh bay mất trí nhớ của cô.

Ngày đầu tiên nằm chung giường mà đã thế này, trái tim bé bỏng của cô làm sao chịu đựng được.