Chương 24: Thử váy cưới

Tiệm váy cưới theo yêu cầu đã đóng cửa để chờ hai người họ đến.

Ngay khi bước vào tiệm váy cưới đã hẹn trước, Nguyễn Phương Thảo và Lê Hoàng Huy bị thu hút bởi dáng người nhỏ bé trên ghế sofa.

Tiểu Bảo nhìn chằm chằm Lê Hoàng Huy bằng đôi mắt đen láy.

Lê Hoàng Huy nhướng mày, cúi đầu nhìn cậu con trai nghịch ngợm thích trêu ngươi mình.

Nguyễn Phương Thảo nhìn thấy khuôn mặt bánh bao của Tiểu Bảo có vẻ nhỏ hơn trước một chút.

Tiểu Bảo nhảy khỏi ghế sô pha, đi đến chỗ Nguyễn Phương Thảo, vươn cánh tay nhỏ bé ra ôm lấy chân cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn dụi dụi vào quần cô.

Nhà thiết kế đưa vài trợ lý đến chào hỏi họ: “Giám đốc Lê, cô Nguyễn, mời hai người ngồi. Chúng tôi đã chuẩn bị xong lễ phục, anh chị có muốn thử luôn không ạ?”

Lê Hoàng Huy khẽ gật đầu.

Bốn người trợ lý bước vào phòng thiết kế ở phía sau, sau đó đã đẩy một tủ trưng bày lớn đến.

Chiếc váy cưới được đặt trong tủ kính trong suốt.

Trước mặt cô là một chiếc váy cưới màu trắng làm bằng vải lụa băng, ánh đèn càng tôn lên vẻ đẹp của chiếc váy với những đường cắt may gọn gàng, thiết kế thời thượng.

Chiếc thứ hai là Phượng Hoàng Thái Phi theo phong cách truyền thống, được may rất tinh xảo, thậm chí những chiếc lông trên đó cũng đậm nét và sống động như thật.

Nguyễn Phương Thảo ngạc nhiên nhìn Lê Hoàng Huy: “Giám đốc, hiệu quả làm việc của anh đỉnh đấy!”

“Tôi chỉ có một khuyết điểm là quá nhiều tiền thôi.” Lê Hoàng Huy làm ra vẻ bất lực, dáng vẻ của anh lúc nào cũng khiến người khác mê đắm.

Nguyễn Phương Thảo vô thức nhìn anh không chớp mắt.

Lê Hoàng Huy cười nheo mắt, đưa tay véo má cô: “Cô đi thử xem có vừa không, nếu không vừa thì còn phải sửa lại nữa.”

“Được.”

Với sự giúp đỡ của hai nhân viên thử đồ, Nguyễn Phương Thảo thử váy cưới trước.

Chất vải của váy cưới rất thoải mái và mềm mại với làn da.

Khoảnh khắc Nguyễn Phương Thảo bước ra khỏi phòng thay đồ, cô đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.

Lê Hoàng Huy và Tiểu Bảo mỗi người ngồi ở một góc ghế sô pha, không hẹn mà cùng hướng mắt lên khi thấy cửa phòng thay đồ mở ra.

Khuôn mặt của hai bố con bỗng sáng bừng lên.

Tiểu Bảo đứng dậy chạy về phía Nguyễn Phương Thảo, đôi mắt đen láy sáng ngời tràn đầy vui sướиɠ.

Mặc dù cậu bé không nói và cũng ít khi biểu lộ cảm xúc gì trên gương mặt, nhưng bởi gương mặt thanh tú, cách ăn mặc khôi ngô của cậu, khiến người ta cảm thấy rất dễ gần. Đặc biệt là khi cậu bé thể hiện biểu cảm trẻ con, sẽ khiến cho người ta tan chảy.

Lê Hoàng Huy nhìn biểu cảm của Tiểu Bảo, nét mặt của anh trở nên ôn hòa.



Vốn tưởng rằng thử váy cưới sẽ nhanh chóng và dễ dàng, nhưng việc thử hai bộ đồ cộng thêm cả trang điểm đã mất gần ba tiếng đồng hồ.

Tiểu Bảo đã ngủ quên trên ghế sofa từ lâu vì cảm thấy buồn chán.

Sau khi thay lại bộ quần áo ban đầu, Nguyễn Phương Thảo nhớ ra Lê Hoàng Huy phải lái xe, vì vậy cô bước đến ghế sô pha, bế Tiểu Bảo vào lòng.

Có ai đó động vào người khiến Tiểu Bảo giật mình, cậu bé mơ màng mở mắt. Nhưng sau khi nhìn thấy đó là Nguyễn Phương Thảo, cậu bé ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Lê Hoàng Huy đi theo sau cầm túi cho Nguyễn Phương Thảo, giúp hai người họ mở cửa xe.

Nguyễn Phương Thảo lên xe, nhớ tới chuyện vừa rồi Lê Hoàng Huy và Tiểu Bảo không muốn gặp nhau, cô nói: “Bây giờ về biệt thự hơi xa, hay để Tiểu Bảo ở nhà tôi đêm nay. Cậu bé có thể thích nghi được không?”

Nghe cô nói vậy, mắt Lê Hoàng Huy sáng lên, anh nhẹ nhàng nói: “Được.”

“Quần áo của thằng bé thì sao?”

“Để tôi gọi quản gia mang đến hai bộ quần áo cho thằng bé.”

Nguyễn Phương Thảo gật đầu nói: “Không phải anh cho rằng tôi quá nóng lòng muốn lấy lòng anh và Tiểu Bảo chứ?”

“Nóng lòng?” Lê Hoàng Huy mỉm cười, hỏi ngược lại: “Cô giờ đã là vợ của tôi rồi, tôi còn mong cô và Tiểu Bảo tiếp xúc nhiều hơn nữa, dù sao nó cũng thích cô mà.”

“Lê Hoàng Huy, tôi phát hiện hình như tâm trạng này của tôi không đúng lắm. Rõ ràng là sắp kết hôn, nhưng tôi vẫn có cảm giác không xứng với anh, là do chênh lệch giàu nghèo quá lớn sao?”

“Vậy ngày mai tôi sẽ cho người chuyển tiền vào tài khoản của cô, như thế không còn chênh lệch gì nữa rồi.”

“Tôi đang nói chuyện nghiêm túc đó.”

“Tôi cũng vậy.”

Nguyễn Phương Thảo nhìn chằm chằm bóng lưng Lê Hoàng Huy một lúc, cô không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với anh nữa.

Xe chạy đến tầng dưới nhà Nguyễn Phương Thảo, quản gia cũng đã tới nơi.

Nhìn thấy Lê Hoàng Huy và Nguyễn Phương Thảo xuống xe, ông lấy hai chiếc vali trẻ em từ trong cốp xe ra.

“Cậu chủ, mợ chủ, quần áo của cậu chủ nhỏ ở trong này.”

Nguyễn Phương Thảo thấy quản gia gọi mình như vậy có chút ngượng ngùng: “Làm phiền ông rồi!”

“Công việc của tôi mà.”

Lê Hoàng Huy lên tầng mang theo hai chiếc vali nhỏ, Nguyễn Phương Thảo cũng bế Tiểu Bảo lên tầng theo.

Phương Tâm Lan vừa mở cửa ra, nhìn thấy Tiểu Bảo trong vòng tay của Nguyễn Phương Thảo thì vô cùng ngạc nhiên, nhưng bà nhanh chóng đã nhận ra: “Đây là Tiểu Bảo sao?”

“Vâng. Thằng bé ngủ gật khi đi thử váy cưới với bọn cháu. Tối nay để thằng bé ngủ lại đây, cháu hi vọng rằng nó sẽ không gây rắc rối cho cô chú." Lê Hoàng Huy nói.

“Không đâu không đâu. Đừng đứng ngoài cửa nữa, vào nhà đã.”

Phương Tâm Lan nói nhỏ lại, sợ rằng sẽ đánh thức Tiểu Bảo.

“Bố mẹ, con và Lê Hoàng Huy ở ngoài nói chuyện chút, con sẽ bế Tiểu Bảo lên giường trước."

“Được được.”

Nguyễn Phương Thảo bế Tiểu Bảo về phòng, Tiểu Bảo khẽ cử động, sau đó lại chìm vào giấc ngủ.

Nguyễn Phương Thảo ngồi ở mép giường nhìn hàng lông mày nhỏ nhắn của Tiểu Bảo, khóe miệng bất giác nở một nụ cười.

Trong phòng khách.

Lê Hoàng Huy lấy trong túi ra một cuốn sổ nhỏ màu đỏ giống như một tấm thiệp mời, rồi trân trọng đưa nó cho Phương Tâm Lan và Nguyễn Sơn Hà.

“Cô chú, đây là mấy ngày đẹp ba mẹ cháu dự định tổ chức hôn lễ, cô chú xem đi ạ.”

Nguyễn Sơn Hà cầm cuốn sổ nhỏ, nhìn qua và đưa cho Phương Tâm Lan, ông hỏi: “Gia đình bên đó đã chọn được ngày chưa?”

“Ba mẹ cháu mời cô chú quyết định. Nhà cháu có phúc được rước con gái của cô chú, thì việc chọn ngày kết hôn nên để cô chú quyết định.”

Nguyễn Sơn Hà cũng không từ chối: “Vậy thì ngày 29 đi. Sau đám cưới sẽ là ngày nghỉ Tết dương lịch nên ngày cưới và ngày Tết sẽ cùng nhau, thời gian nghỉ ngơi sẽ lâu hơn.”

“Vâng ạ.”

Nguyễn Sơn Hà và Phương Tâm Lan nhìn cuốn sổ đỏ, trong lòng không quá lo lắng.

Hôn nhân chớp nhoáng không sao cả.

Miễn là gia đình người ta tốt, thời gian gấp rút cũng không quan trọng.

Cho đến nay, sự thể hiện của Lê Hoàng Huy và nhà họ Lê quả thực không chê vào đâu được.

Ngay cả Tiểu Bảo cũng có thể chấp nhận Nguyễn Phương Thảo.

Người lớn thì có thể diễn, nhưng trẻ em thì không.

Nguyễn Phương Thảo nghe cuộc đối thoại giữa ba người, cô cũng không suy nghĩ gì nhiều.



Sáng sớm hôm sau.

Nguyễn Phương Thảo tỉnh dậy, cảm thấy một cái đầu nhỏ đầy tóc đang nằm trong vòng tay cô.

Cô mở mắt ra, nhìn thấy Tiểu Bảo mới chợt nhớ ra chuyện tối qua cô đã đưa Tiểu Bảo về nhà.

“Chào buổi sáng, bé cưng!”

Tiểu Bảo nhìn cô rồi mỉm cười, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn dụi dụi vào người Nguyễn Phương Thảo.

Nguyễn Phương Thảo một tay giữ lấy cái mông nhỏ của cậu, tay kia vỗ về tấm lưng mỏng manh và mềm mại của cậu bé.

Cô nhận ra cô không đặc biệt thích trẻ con, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy Tiểu Bảo phiền phức.

“Cháu đói chưa?”

Tiểu Bảo dừng động tác cọ đầu vào cổ Nguyễn Phương Thảo, nhẹ nhàng gật đầu.