Chương 22: Gặp lại Trần Vân Đình

Quả thực ở phía sau sân, các mảnh đất được đào xới một cách ngăn nắp, gọn gàng, bên trên trồng rất nhiều rau tươi và đậu cô-ve.

Không biết tại sao, khi nhìn những nhành cây ngọn cỏ nhỏ bé bình thường này, Nguyễn Phương Thảo đột nhiên cảm thấy yên bình lạ thường.

Cánh cửa của nhà họ Lê có lẽ không khó vào như cô và bố mẹ tưởng tượng.

Ngay từ đầu, họ đã không nhìn cô và gia đình cô với tư thế trịch thượng, thay vào đó là đối xử bình đẳng với nhau.

Lúc này, thì cô tin rồi.

Buổi tối, Nguyễn Phương Thảo trở về nhà và kể cho Nguyễn Sơn Hà và Phương Tâm Lan về những gì cô đã thấy và nghe ở nhà họ Lê.

Nguyễn Sơn Hà và Phương Tâm Lan nghe xong, không nói gì cả, mãi một lúc sau, Nguyễn Sơn Hà mới nói: “Người nhà này có vẻ cũng được.”

Nguyễn Phương Thảo mỉm cười khi nghe thấy điều đó.

Phương Tâm Lan nói: “Tiếp theo là đám cưới của con. Con yêu, con muốn đám cưới như thế nào? Nói với mẹ, mẹ có thể giúp con chuẩn bị, còn váy cưới thì phải đặt trước.”

“Lê Hoàng Huy nói rằng anh ấy đã cho người may váy cưới rồi.”

“Ồ, thế còn thủ tục hôn lễ như nào rồi? Thiệp mời các con định làm thế nào?”

“Con không có ý kiến gì cả. Con muốn lúc kết hôn, chỉ đơn giản là cùng nhau ăn một bữa và mời một vài người bạn thân tới. Con thực sự không nghĩ nhiều về những người khác.”

Những gì Nguyễn Phương Thảo nói đều là thật lòng.

Những năm gần đây, cô nhận được rất nhiều lời mời dự đám cưới của người khác.

Trong số đó, có không ít những người bạn cũ, mặc dù đã nhiều năm không liên lạc nhưng họ vẫn gửi thiệp cưới cho cô.

Ban đầu, cô không định đến dự mà nhờ người khác gửi hộ phong bì và gọi điện thoại để chúc phúc.

Tuy nhiên, mối quan hệ giữa cô và họ không quá thân thiết, hơn nữa lại còn hiếm khi liên lạc với nhau, thậm chí có lẽ sau này còn chẳng liên lạc gì cũng nên.

Có một số người, vào những ngày cúng rằm hay tiệc đầy tháng cho con cháu, bỗng nhiên lại liên lạc với cô.

Dù sao, họ làm điều này bởi vì muốn nhận thêm phong bì, còn nếu không thì coi như chấm dứt liên hệ.

Chính vì vậy theo thời gian, thay vì mong chờ những lời mời này, cô bắt đầu cảm thấy có chút buồn chán về nó.

Vì cô biết rằng khi lấy chồng, cô chẳng thể mặt dày đi gửi lời mời đến những người không liên lạc, thân quen đó.

Điều này có nghĩa nhưng tiền cưới cô đi đều đổ sông đổ bể.

Sau khi Phương Tâm Lan nghe được những lời đó, bà ấy bắt đầu than thở: “Con gái à, giữa người với người vẫn cần phải như vậy. Hôn nhân không phải chỉ là chuyện của hai người, mà còn là dịp trả nợ ân tình.”

“Vâng, mẹ nói đúng. Mẹ có thể thảo luận chuyện này với bố mẹ của Lê Hoàng Huy. Mọi người thu xếp với nhau. Nếu cả hai bên đều quyết định mời bạn bè và đồng nghiệp, đến lúc đó con sẽ lập danh sách."

“Cũng được.”

“Vậy con đi rửa mặt rồi ngủ đây.”

“Ừm đi đi.”

Sáng thứ hai, Nguyễn Phương Thảo mặc chiếc áo khoác trắng rồi bắt đầu công cuộc đi tìm nhà.

Vừa trở lại văn phòng, cô lập tức thấy Tiểu An đang vội vàng đi vào: “Chị Thảo, không ổn rồi, không ổn rồi.”

“Xảy ra chuyện gì sao?”

“Một bệnh nhân tự sát đã được đưa vào khoa cấp cứu, giám đốc yêu cầu chị qua hỗ trợ một tay.”

“Chị qua ngay đây.”

Sau khi nghe những lời Tiểu An nói, Nguyễn Phương Thảo ngay lập tức đi về phía phòng phẫu thuật.

Phòng mổ đã sẵn sàng.

Trên băng ghế bên ngoài phòng phẫu thuật là hai người nhà của bệnh nhân với vẻ mặt thất thần, Nguyễn Phương Thảo nhanh chóng chạy qua, cô sợ rằng mình sẽ không kiềm lòng được khi thấy vẻ mặt buồn bã của họ.

Sau khi Nguyễn Phương Thảo bước vào phòng phẫu thuật, phát hiện người phụ trách phẫu thuật lần này là giám đốc, cô bối rối hỏi: “Giám đốc, thầy tự mình thực hiện ca phẫu thuật sao?”

“Cơ hội sống không còn nhiều, cô xem đi.”

“Vâng.”

Nguyễn Phương Thảo cùng với đội ngũ y tá chuẩn bị các dụng cụ trước khi phẫu thuật.

Trong quá trình chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật và thuốc men, Nguyễn Phương Thảo nghe ngóng được thông tin từ các đồng nghiệp trong khoa cấp cứu rằng bệnh nhân này đã tự sát bằng cách uống axit sulfuric, may mắn được gia đình phát hiện kịp thời và đưa đi khám.

Khi đến bàn mổ, Nguyễn Phương Thảo liếc nhìn bệnh nhân đang hôn mê kia.

Cậu bé này đang mặc đồng phục lớp mười, rõ ràng cậu ta là một học sinh.

Gương mặt còn rất non trẻ, nhưng dáng vẻ lại vô hồn nằm im trên bàn mổ, không biết sống chết ra sao.

Nguyễn Phương Thảo không có nhiều thời gian nữa, cô thở dài một tiếng, ngay sau đó bắt tay vào công việc.

Nguyễn Phương Thảo túc trực bên cạnh, hỗ trợ giám đốc và liên tục quan sát thao tác của ông ta trong suốt quá trình phẫu thuật.

Ttrước khi phẫu thuật sẽ có một kế hoạch điều trị được đưa ra, và kế hoạch sẽ được thay đổi dựa trên tình hình thực tế.

Kế hoạch thay đổi có hợp lý hay không phụ thuộc vào kinh nghiệm của bác sĩ phẫu thuật chính.

Tình trạng của bệnh nhân này bây giờ đã bị axit sunfuric ăn mòn một vùng rộng ở miệng và họng, trên bề mặt xuất hiện các vết thâm đen ở má và họng với nhiều mức độ khác nhau.

Tình trạng bây giờ nghiêm trọng hơn họ dự đoán trước đó, ngoài việc rửa dạ dày, bệnh nhân cần phải được thay họng nhân tạo, các vết thương ở miệng cũng cần được xử lý đúng cách.

Như thế này có thể sẽ có một ca mổ thứ hai, và cô cũng không có khái quát nào cụ thể về mức độ của ca mổ đầu tiên, tất cả đều phải phụ thuộc vào sự đánh giá của giám đốc.

Sau ca phẫu thuật đầy bận rộn vừa rồi, Nguyễn Phương Thảo nhìn các y tá đang đẩy giường ra khỏi phòng phẫu thuật.

Giám đốc mồ hôi mồ kê nhễ nhại, đứng bên cạnh chiếc bàn mổ, quay đầu nhìn Nguyễn Phương Thảo: “Học được những gì rồi?”

Nguyễn Phương Thảo nghĩ một hồi, nhưng cũng không nói lời nào.

Sau khi quan sát cô một lúc, giám đốc nói: "Cô rất thông minh, sau này cô sẽ hiểu mấy kỹ thuật đó, với lại tôi cũng không vội giao nó ngay cho cô đâu.”

“Giám đốc…”

“Là một bác sĩ, tôi đánh giá cao khả năng thông cảm với bệnh nhân của cô và tôi hài lòng vì cô đã không đánh mất tình yêu và trách nhiệm của một nhân viên y tế trong công việc hàng ngày. Nhưng tôi luôn phản đối về việc dành quá nhiều tình cảm cho bệnh nhân, đây không phải là một ý hay cho nhân viên y tế, tôi hy vọng cô có thể hiểu.”

Nguyễn Phương Thảo nghĩ một hồi lâu: “Cảm ơn giám đốc!”

“Tôi chỉ nói như vậy thôi. Nếu nói nữa lại thành lời nói suông, nghe không lọt tai." Giám đốc nói xong liền xoay người đi, ông ta bước vào phòng thay đồ trong phòng phẫu thuật để thay quần áo.

Nguyễn Phương Thảo ngồi im tại chỗ, liếc mắt lên chiếc bàn mổ trống rồi quay đi.

Sau buổi chiều tan làm, Nguyễn Phương Thảo đi thẳng xuống bãi đậu xe của bệnh viện.

Khi chuẩn bị đi bước đến chỗ xe mình đang đậu, bước chân của cô bỗng nhiên dừng lại, trước mặt cô là Trần Vân Đình, anh ta đang thờ ơ đứng bên cạnh xe của mình.

Trần Vân Đình nghe thấy tiếng bước chân, nhìn lên nói: “Phương Thảo!”

Nguyễn Phương Thảo giọng lạnh nhạt nói: “Anh đến đây có chuyện gì?”

“Tôi muốn nói chuyện với cô.” Trần Vân Đình đang định vươn tay nắm lấy tay Nguyễn Phương Thảo.

Nhận thấy điều đó, Nguyễn Phương Thảo nhanh chóng lùi lại phía sau, tránh đυ.ng phải anh ta: “Bảy năm trước, thái độ của tôi đã thể hiện rất rõ ràng rồi.”

“Lúc đó tôi thật sự hết cách, cô không thể kết án tử hình tôi lúc đó được.”

“Hết cách?” Nguyễn Phương Thảo chế nhạo: “Bởi vì không có cách nào, nên anh để tôi chuyển chỉ tiêu đi nước ngoài cho anh, bởi vì anh không còn cách nào, cho nên sau khi du học thành công, anh liền đá tôi đi. Chọn ở cùng với người đã ra nước ngoài với anh, Chu Đồng ư? Bây giờ, anh định bỏ Chu Đồng và quay lại tìm tôi? Không biết hiện tại tôi có giá trị cao như nào mà khiến anh phải làm vậy nhỉ?”

Trần Vân Đình vẻ mặt xấu hổ: “Từ đầu đến cuối tôi chỉ yêu cô, Chu Đồng, cô ấy chỉ là…”

Nguyễn Phương Thảo nhắm mắt lại, ngắt lời Trần Vân Đình: "Nếu tôi không dính líu đến Lê Hoàng Huy, và chỉ là người bình thường không hơn không kém, liệu anh có như thế này không?”

“Chuyện này không liên quan gì đến Lê Hoàng Huy. Tôi đã rất hối hận trong vài năm qua. Hãy cho tôi một cơ hội, tôi hứa tôi sẽ bù đắp lại tất cả cho cô. Thậm chí, tôi có thể giúp cô có được một vị trí trong bệnh viện của tôi. Làm trợ lý cho tôi còn tốt hơn làm bác sĩ nội trú ở bệnh viện nhỏ kia. Phương Thảo, tôi hứa sẽ nghiêm túc với chuyện của chúng ta sau này.”