Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài Ác Ma Mau Hôn Tôi

Chương 21: Dinh thự nhà họ Lê

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nguyễn Phương Thảo gật đầu, cô thấy lời Lê Hoàng Huy nói cũng đúng, dường như mọi gánh nặng, âu lo lúc này của cô như được xoá tan đi.

Cô khẽ đặt món quà lên trên đầu gối, ánh mắt hướng ra phía ngoài cửa kính xe.

Lê Hoàng Huy nhìn thoáng qua động tác của cô, nói: “Không cần phải sợ, dinh thự ngoài bố mẹ tôi thì còn có tên nhóc mập mạp kia nữa, ba người bọn họ cô đều gặp rồi mà, đều rất thích cô.”

Nguyễn Phương Thảo không muốn anh biết mình đang rất hồi hộp, căng thẳng nên đã cố gắng đổi đề tài khác nói chuyện: “Sao Tiểu Bảo lại thành như thế kia? Lúc tôi ở với cậu bé, tôi cảm thấy IQ và hành vi cậu bé đều không có vấn đề, tại sao cậu bé lại không chịu nói gì nhỉ?”

Hai tay Lê Hoàng Huy nắm chặt vô lăng, mu bàn tay của anh bắt đầu nổi lên gân xanh mờ ảo.

Nguyễn Phương Thảo ngạc nhiên khi thấy hành động của Lê Hoàng Huy, cảm thấy bản thân mình có chút áy náy khi hỏi anh về bí mật của nhà họ Lê.

Những biểu hiện này của cô đều lọt vào mắt của Lê Hoàng Huy, chẳng lẽ cô đang lấy lòng anh và muốn mau chóng hoà nhập vào cuộc sống gia đình nhà họ Lê ư?

Trong đầu cô bây giờ đang loạn hết cả lên. Trong lúc Nguyễn Phương Thảo đang suy nghĩ linh tinh thì đột nhiên chất giọng thường ngày của anh đột nhiên vang lên: “Sau này, cô sẽ biết thôi.”

Nguyễn Phương Thảo ngạc nhiên, liếc mắt nhìn anh, im lặng và không nói thêm gì nữa.



Dinh thự của nhà họ Lê nằm trên núi Minh Đinh, một nơi cách xa thành phố.

Mặc dù tổng diện tích đất tự nhiên của toàn bộ dinh thự này rất rộng nhưng diện tích khu nhà ở không lớn lắm. Ở đây, sử dụng phần lớn các tiện ích công cộng thân thiện với môi trường, và đây là một môi trường cực kỳ tốt, trong sạch, lành mạnh.

Lê Hoàng Huy lái xe vào sân rồi dừng lại. Trong sân dinh thự, trồng rất nhiều loài hoa khác nhau.

Nhìn thoáng qua cũng đủ thấy phong cảnh nơi đây lung linh đẹp mắt, cuốn hút khó rời.

Ban đầu, ai nhìn thấy cũng đều cho rằng chúng mọc lên tự nhiên, nhưng nếu để ý, quan sát kỹ, ta mới thấy rằng vị trí của chúng rất hợp lý và có quy hoạch.

Khi Lê Gia Minh và Triệu Nhuyễn nghe thấy tiếng xe, bọn họ nhanh chóng bước ra ngoài và đứng sang một bên chào đón hai người.

Lê Hoàng Huy bước xuống xe, vòng qua chiếc xe, mở cửa cho Nguyễn Phương Thảo.

Sau đó, cô bước tới, đưa quà cho Triệu Nhuyễn, cười nói: “Bác trai, bác gái, đây là món quà mà bố mẹ cháu chọn cho hai bác, mong hai bác không chê ạ.”

“Bên thông gia đúng là khách sáo quá.” Triệu Nhuyễn nhận lấy món quà và mở ra. Đó là các món ăn dưa muối và đồ chua đủ sắc màu do dích thân Phương Tâm Lan làm. Món quà này có giá trị hơn các món quà mua bên ngoài rất nhiều. Bà ấy nói: “Bên thông gia chu đáo quá, bác chẳng có tài nghệ nấu ăn này, ướp rau dưa mãi mà không sao làm ngon được như thế này. Lúc nào, bác phải hỏi mẹ cháu bí kíp mới được.”

“Mẹ cháu rất thích chuyện bếp núc, nếu bác hỏi, mẹ cháu nhất định sẽ thích cho mà xem.”

Triệu Nhuyễn nắm lấy tay Nguyễn Phương Thảo bước vào nhà: “Cháu đi đường cũng mệt rồi, nghỉ ngơi chút đi rồi tẹo nữa ăn cơm.”

Nguyễn Phương Thảo ngoan ngoãn tuân theo sự sắp đặt của nhà họ Lê.

Bước vào nhà chính, Nguyễn Phương Thảo ngạc nhiên, nhà của nhà họ Lê khác xa so với những gì cô tưởng tượng. Nơi đây được thiết kế với lối trang trí đơn giản, mộc mạc, và đầy tinh tế, không phức tạp như cô nghĩ.

Những bộ bàn ghế, bức tranh tường, bộ ấm trà tưởng chừng như bình thường nhưng lại vô tình để lộ cảm giác chúng được sắp xếp, bày biện một cách cẩn thận, khiến người ta cảm thấy không có khoảng cách và ngôi nhà được cách điệu như thể không cửa.

Nguyễn Phương Thảo thầm nghĩ, đây có lẽ là lối trang trí, bày biện của các gia đình giàu có thực sự.

Dù không chủ động phô trương sự giàu có của mình, nhưng vẫn khiến người khác không thể phớt lờ đi địa vị vốn có của nó.



Sau khi ăn bữa trưa thịnh soạn xong, Triệu Nhuyễn để Lê Hoàng Huy dẫn Nguyễn Phương Thảo đi xem một vòng quanh nhà, cũng là để làm quen với dinh thự nhà họ Lê.

Nguyễn Phương Thảo lúc đầu nghĩ rằng Lê Hoàng Huy sẽ đưa cô đi xem một cách tuỳ ý.

Nhưng không ngờ rằng, anh lại đột nhiên đưa cô vào phòng của anh.

Phòng của Lê Hoàng Huy thực chất là một biệt thự nhỏ độc lập.

Ở đó có rất nhiều đồ của Lê Hoàng Huy, chủ yếu là đồ dùng cá nhân.

Lê Hoàng Huy nhìn cô, cười nói: “Cô ở đây xem qua đi. Muốn hiểu đời sống cá nhân của tôi thì tốt nhân nên đến phòng của tôi.”

Nguyễn Phương Thảo hơi bối rối trước hành động của Lê Hoàng Huy và gia đình nhà họ Lê.

Cô hoàn toàn không hiểu rằng, một gia đình giàu có như nhà họ Lê, lại xử lý cuộc hôn nhân theo cách này.

Lê Hoàng Huy nhìn dáng vẻ trầm ngâm của cô, anh im lặng, không lên tiếng quấy rầy cô.

Anh quay trở lại nhà bếp, mang cho cô một ly sữa cùng với chút bánh ngọt ăn kèm.

Nguyễn Phương Thảo đứng một mình trong phòng khách một lúc, sau đó nghĩ rằng nếu nhà họ Lê và Lê Hoàng Huy không coi cô như người ngoài, vậy thì cô cũng không cần đề phòng bọn họ quá mức.

Nghĩ vậy, Nguyễn Phương Thảo bước đến bức tường đang treo những tấm ảnh bên trên.

Có khoảng 1000 bức ảnh được treo ở đây và chúng đều được l*иg trong khung ảnh.

Đa số là ảnh hồi bé đến lớn của Lê Hoàng Huy, và các bức ảnh mà anh chụp cùng với Tiểu Bảo.

Nguyễn Phương Thảo đứng trước bức tường, ngắm nhìn từng bức ảnh một, ngạc nhiên trước bộ dạng Lê Hoàng Huy như vậy.

Chính xác mà nói, hình tượng của Lê Hoàng Huy trong lòng cô không cố định mà biến hoá rất nhiều, mỗi lần cô gặp anh là một tính cách khác, khó mà nhìn ra được bộ dạng nhất định của anh.

Khi cô cảm thấy anh thờ ơ, lạnh nhạt, thì sự quan tâm của anh dành cho cô và Tiểu Bảo lại là thật lòng.

Khi cô nghĩ anh là một ông bố đơn thân tốt bụng, nhưng cô lại không thể nhìn thấy sự chăm sóc, tỉ mỉ, chu đáo của anh dành cho Tiểu Bảo, thậm chí còn thô lỗ hơn những người cha bình thường khác. Cô cũng không nhìn thấy sự đau xót, quan tâm của anh khi Tiểu Bảo mắc chứng tự kỷ.

Khi cô cảm thấy anh không quan tâm Tiểu Bảo, cô lại thấy Tiểu Bảo yêu anh nhiều nhường nào.

Trẻ em dễ nhìn người hơn người lớn, nếu Lê Hoàng Huy không để tâm tới Tiểu Bảo, chắc chắn cậu bé sẽ không bám dính lấy anh.

Nguyễn Phương Thảo nghĩ, chắc chắn Lê Hoàng Huy là một người rất mâu thuẫn.

“Cô thấy những bức ảnh này đẹp sao?” Giọng nói của Lê Hoàng Huy đột ngột vang lên.

“Ừ, khiến tôi rất ngạc nhiên đấy.” Nguyễn Phương Thảo đáp lại, quay đầu nhìn ly sữa và chút đồ ăn nhẹ trên tay anh, cô mỉm cười nói: “Cảm ơn.”

Lê Hoàng Huy để sữa và đồ ăn nhẹ lên chiêc bàn nhỏ rồi quay sang một bên, nhìn bức ảnh mà cô đang ngắm: “Ngày trước, tôi cười nhìn trông ngốc nhỉ, giống như tên đần vậy.”

Nguyễn Phương Thảo không ngờ rằng anh lại nói những lời như vậy, ngụm sữa cô vừa uống gần như trào ra.

Lê Hoàng Huy nhìn cô ho khan một tiếng, cho đến khi cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút, anh mới nói: “Cuộc sống sau này của chúng ta như thế nào, tôi sẽ không nói rõ được. Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng, sau này cũng sẽ như vậy. Cô không cần vội vàng thích nghi cuộc sống tôi làm gì, chỉ cần làm theo những dự định ban đầu của cô là được. Còn chuyện đám cưới cứ để bố mẹ hai bên lo liệu. Nếu cô muốn sắp xếp đám cưới theo ý mình thì có thể nói trực tiếp, về vấn đề này, cô không cần để bản thân mình chịu thiệt đâu.”

Nguyễn Phương Thảo ngạc nhiên nhìn anh, không ngờ rằng anh lại nói như vậy với cô.

Lê Hoàng Huy nhướng mày nhìn.

Nguyễn Phương Thảo đột nhiên nói: “Những lời anh nói khiến tôi rất bất ngờ. Cảm ơn nhé!”

“Cô có chắc là tôi nói những lời đó với cô, không phải là vì giải quyết đứa hay trêu ngươi Tiểu Bảo kia ư?”

“Thế anh cho lúc tôi học y khoa môn tâm lý học chỉ là đống tín chỉ thôi à?” Nguyễn Phương Thảo đáp lại.

“Được, được rồi, là tôi đánh giá thấp bác sĩ Thảo nhà tôi rồi.”

Nguyễn Phương Thảo buồn cười hỏi: “Tiểu Bảo đâu rồi? Cậu bé không đến đây à?”

“Mấy ngày nay, thằng bé không dám gặp tôi.” Lê Hoàng Huy chán ghét nói.

Nguyễn Phương Thảo nghe xong, không nói nên lời.

Thấy cô đã uống gần hết ly sữa, Lê Hoàng Huy nói: “Ra sân sau xem đi, ở đó có rất nhiều đất do bố mẹ chồng cô canh tác.”

“Bọn họ làm nông ư?” Nguyễn Phương Thảo hơi ngạc nhiên.

“Theo lời của bọn họ thì đang muốn tự mình tu luyện, nhưng theo tôi thấy thì đấy là rảnh rỗi, không có việc gì làm mới thế.”

Lê Hoàng Huy nói, rồi bước đi lên trước.

Nguyễn Phương Thảo nhìn theo bóng lưng anh phía sau.
« Chương TrướcChương Tiếp »