Chương 20: Tham quan dinh thự của nhà họ Lê

Sau khi đi mua sắm với Lê Hoàng Huy, Nguyễn Phương Thảo có một chút mặc cảm về khoảng cách hai người.

Ngoài quần áo, giày dép ra, cô còn mua một vài chiếc túi cũng như một loạt nước hoa, mỹ phẩm và các sản phẩm chăm sóc da khác.

Nguyễn Phương Thảo lúc đầu đã cố gắng dự tính tổng giá trong đầu, nhưng khi tổng giá vọt lên 11 chữ số, cô đã không còn có thể tính thêm được nữa.

Giá trị của tất cả số đồ mua hôm nay phải bằng vài năm thu nhập của cô.

Bây giờ cô đã cảm nhận rõ được khoảng cách giữa cô và anh rồi.

Lê Hoàng Huy đỗ xe trước khu chung cư của Nguyễn Phương Thảo, tháo dây an toàn, sau đó xuống xe mở cửa cho cô.

Nguyễn Phương Thảo khó chịu nói: “Chuyện này để tôi tự làm đi, có được không?”

Mặc dù anh cảm thấy khá thoải mái nhưng cô lại thấy khó xử.

“Quen rồi. Một người đàn ông mà để người phụ nữ bên cạnh mình tự cởi dây an toàn và xuống xe, vậy là người đàn ông đó đã thất bại.”

Nguyễn Phương Thảo: “…”

Hai người trở lại nhà Nguyễn Phương Thảo với đủ các túi lớn và túi nhỏ.

Lê Hoàng Huy xách lấy những chiếc túi lớn và nặng, chỉ để cho Nguyễn Phương Thảo cầm một vài chiếc túi nhỏ trong tay.

Nguyễn Phương Thảo, người đã được bà Phương Tâm Lan nuôi dưỡng như một người đàn ông, đột nhiên cảm thấy hơi khó xử.

Nguyễn Sơn Hà nhìn thấy hai người lần lượt bước vào cửa, tỏ ra rất hài lòng khi nhìn những gì bọn họ đang cầm trên tay, ông ấy hỏi: “Hai đứa đã ăn gì chưa?”

“Ăn rồi ạ.”

Phương Tâm Lan bước tới cầm lấy giúp những túi lớn nhỏ đó, để Lê Hoàng Huy ngồi xuống.

Lê Hoàng Huy lấy ra hai trong số những chiếc túi, thoạt nhìn trông có vẻ khá đơn giản, nhưng xem kĩ thì có thể nhận ra rằng đây là những món đồ rất có giá trị.

“Bác gái, bố mẹ cháu lúc trước qua đường đột quá, đến nhà không kịp chuẩn bị quà gặp mặt cho hai người. Hai món quà nhỏ này coi như là một chút tấm lòng của cháu và gia đình, mong hai người nhận và bỏ qua cho ạ.”

Nguyễn Sơn Hà và Phương Tâm Lan nghe nói vậy cũng không từ chối.

Nguyễn Sơn Hà tinh ý nhìn túi quà trước mặt, đoán được bên trong là trà.

Đồng thời, ông ấy cũng hiểu rằng, Lê Hoàng Huy đã tự tay cẩn thận lựa chọn những gói quà này.

“Cháu khách sáo quá.”

“Đây chỉ là chút lễ nghi phải đạo thôi ạ.” Lê Hoàng Huy cười điềm đạm. “Trước đây là cháu vội vàng đăng ký kết hôn, không chu toàn mọi việc, khiến Phương Thảo và hai người đều lo lắng. Bố mẹ cháu cũng rất để tâm đến chuyện này. Hiện họ đang chuẩn bị cho đám cưới. Trong mấy ngày tới đỡ bận hơn, họ sẽ qua đây bàn bạc chi tiết về đám cưới cùng hai bác ạ".

“Cuối tuần cũng được.”

“Vâng. Dự kiến là vào thứ bảy hoặc chủ nhật tuần này, Phương Thảo sẽ cùng cháu trở về nhà, để hiểu hơn về gia đình cháu cũng như nơi cháu được sinh ra và nuôi dưỡng. Các bác thấy sự sắp xếp này có phù hợp không ạ?” Lê Hoàng Huy hỏi.

Toàn bộ lời nói và hành động của Lê Hoàng Huy đều bộc lộ sự kính trọng.

Ngay cả Nguyễn Phương Thảo đã từng chứng kiến nhiều bộ dạng khác nhau của anh nhưng cô vẫn thấy cảm động trước những lời nói chân thành này.

Cho dù đó là lần thăm và gặp mặt trực tiếp của Lê Gia Minh và Triệu Nhuyễn hay những lời của Lê Hoàng Huy tối nay, tất cả đều cho thấy gia đình họ Lê rất coi trọng cuộc hôn nhân này. Họ đã làm những hành động rất thiết thực để trấn an gia đình họ Nguyễn.



Sau khi tạm biệt Lê Hoàng Huy, Nguyễn Phương Thảo về phòng tắm rửa, rồi nằm trên giường nhìn một tá túi đồ chưa mở một cách vô thức.

Khi mua chúng, côchẳng mấy thích thú.

Bây giờ cảm giác này đã mờ nhạt đi rất nhiều.

Đã là con gái thì không thể không thích những thứ như thế này.

Cô cũng không dối lòng nói rằng cô không thích nó.

Những lời mà Lê Hoàng Huy nói trước mặt bố mẹ cô, nó đã xua tan rất nhiều lo lắng trong lòng.

Cô đã nghe nhiều đồng nghiệp trong bệnh viện nói về hôn nhân, về mâu thuẫn bởi những vấn đề vụn vặt gặp phải khi tổ chức đám cưới.

Để tiết kiệm tiền hoặc giảm bớt rắc rối, người chồng đã phớt lờ những cảm xúc của họ.

Còn chuyện con gái lấy chồng, nói trắng ra là vì tình yêu mà bỏ bố mẹ - những người đã nuôi nấng mình hơn 20 năm, đến chung sống với một người đàn ông lạ mặt chỉ mới quen nhau vài năm thậm chí là vài tháng. Quan tâm, chăm sóc cho họ, cống hiến hết sức lực, tuổi trẻ, sự vất vả cho gia đình của riêng họ.

Nhưng những người đàn ông này ngay đến cả một nghi lễ cơ bản, một đám cưới ổn thoả cũng không sẵn lòng vì người mình yêu mà sắp xếp.

Sau khi chứng kiến nhiều đồng nghiệp nữ suýt nữa phải chia tay vì tổ chức đám cưới, nhìn cách ứng xử mọi chuyện của Lê Hoàng Huy, trong lòng Nguyễn Phương Thảo đã gạt bỏ đi hết những thành kiến về anh.

Có lẽ quyết định kết hôn với Lê Hoàng Huy là quyết định đúng đắn của cuộc đời cô.

Nguyễn Phương Thảo cứ như vậy, từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.



Lê Hoàng Huy đích thân đưa đón Nguyễn Phương Thảo đi làm mỗi ngày, cùng với đó tin tức đám cưới của hai người cũng được tập đoàn Lê Thị công bố với giới báo chí.

Những đồng nghiệp nữ và bệnh nhân nữ ở bệnh viện Nhã Đức ở thời điểm này cũng thay đổi thái độ hoàn toàn đối với Nguyễn Phương Thảo. Họ dành cho Nguyễn Phương Thảo những ánh mắt ghen ghét và đố kị.

Nguyễn Phương Thảo cảm thấy việc đi làm là vô cùng áp lực và đặc biệt khó chịu với những lời bàn tán, ánh mắt ghen ghét kia.

Cuối cùng ngày thứ bảy cũng tới.

Sáng hôm đó, cô chọn một chiếc váy do Lê Hoàng Huy mua, quàng một chiếc khăn lụa màu tím, bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng nhẹ màu sáng để giữ ấm.

Phương Tâm Lan nhìn cô trong chiếc váy kiều diễm kia không khỏi mỉm cười: “Ôi, con gái mẹ mặc chiếc váy này trông thật xinh đẹp.”

“Bà Lan, bà có đang nói nghiêm túc không?”

“Đương nhiên là nghiêm túc chứ.”

Nguyễn Phương Thảo nhìn mẹ bằng ánh mắt nghi ngờ. Cô đứng trước gương ngắm nghía một lúc, sau đó cầm tóc lên vấn ngắn lại.

“Mẹ, mẹ nghĩ sao về việc con cắt tóc ngắn?”

“Vớ vẩn, tóc dài đẹp hơn.”

“Tóc ngắn có vẻ phù hợp với công việc của con hơn.”

“Các bác sĩ và y tá trong bệnh viện của con đều không cắt tóc, điều này liên quan gì đến chuyên môn chứ.”

“Vâng, không liên quan.”

Phương Tâm Lan liếc nhìn Nguyễn Phương Thảo và hỏi: “Bé cưng, con có lo lắng không?”

“Con có thể không căng thẳng sao? Con chuẩn bị đi gặp bố mẹ chồng kìa.”

“Tất cả họ đều có vẻ là những người tử tế và trông họ không giống như đang giả tạo. Con không cần quá lo lắng đâu.”

“Bà Lan, mẹ có lo lắng khi gặp ông bà nội trước đây không?”

"Lúc đó mẹ có bối rối chứ. Mối quan hệ của mẹ với bố con, con và Lê Hoàng Huy không giống nhau. Mẹ hơn bố con một tuổi. Ở thời điểm đó tình cảm chị em chưa phổ biến nên không được hoan nghênh. Thật tốt cho con khi có công việc ổn định, một gia đình khá giả. Con là một người có năng lực nên không có gì ngạc nhiên khi một người như con kết hôn với một gia đình giàu có như nhà họ Lê. "

“Mẹ, mẹ khen con gái của mẹ không tiếc lời vậy à?”

“Mẹ nghiêm túc. Mau ra ngoài đi, mẹ thấy xe của con rể mẹ đang đến.”

“Tạm biệt mẹ.”



Ngay khi Lê Hoàng Huy dừng xe, anh đã thấy cánh cửa của chung cư mở ra.

Nhìn thấy Nguyễn Phương Thảo đi ra, anh cười nói: “Cô có vẻ không hẹn hò thường xuyên nhỉ, đúng giờ đấy.”

“Nếu một bác sĩ không có ý thức về thời gian, sẽ gϊếŧ chết nhiều bệnh nhân.” Nguyễn Phương Thảo tự mở cửa và lên xe trước khi Lê Hoàng Huy xuống.

Lê Hoàng Huy mỉm cười nhìn cô, lại thấy cô cầm trên tay một túi đồ: “Quà cho bố mẹ chồng hả?”

“Chà. Nếu món quà không phải là hàng cao cấp, liệu bố mẹ anh có thích nó không?” Nguyễn Phương Thảo lo lắng hỏi.

“Món quà, quan trọng là ở cái tâm, chứ không phải ở giá trị.”

“Tổng giám đốc Lê, anh càng ngày càng biết ăn nói.”

“Đó là do cô nghĩ thôi.”

Lê Hoàng Huy cười nói, rồi lái xe đi: “Doanh nhân chúng tôi chỉ dựa vào cái miệng để làm ăn. Nếu không biết ăn nói, thì chúng tôi đã phải uống nước lã sống qua ngày từ lâu rồi.”