- 🏠 Home
- Đô Thị
- Tổng Tài
- Tổng Tài Ác Ma Mau Hôn Tôi
- Chương 13: Gả cho tôi, khó đến vậy sao?
Tổng Tài Ác Ma Mau Hôn Tôi
Chương 13: Gả cho tôi, khó đến vậy sao?
Trước cổng bệnh viện, một chiếc xe RV sang trọng đậu ở đó, trông rất hào nhoáng, sang trọng, thu hút bao ánh nhìn.
Nguyễn Phương Thảo thậm chí không thèm đảo mắt qua nhìn, chỉnh sửa lại bài viết cô đã nghĩ trong đầu, và chuẩn bị giải thích rõ ràng với Tiểu Bảo.
Quản gia mở cửa xe cho Nguyễn Phương Thảo.
Ngay khi Nguyễn Phương Thảo bước vào chiếc xe hơi ấm áp này, cô đã nhìn thấy Tiểu Bảo đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ với vẻ mặt hồng hào, thần sắc cũng tốt hơn trước rất nhiều.
Cậu bé mặc một bộ vest chỉn chu, đôi giày da nhỏ không dính bụi và mái tóc mềm mại được cố định bằng keo xịt tóc khiến anh chàng nhỏ nhìn trông thật tinh tế như một con búp bê vải ở cửa hàng.
Ngay khi Tiểu Bảo nhìn thấy Nguyễn Phương Thảo, đôi mắt như pha lê của cậu bé lập tức sáng như sao, sau đó cậu bé vươn cánh tay nhỏ mũm mĩm về phía cô một cách tin cậy.
Những gì cô vừa nghĩ trong lòng định nói ra gần như biến mất vì hành động này của Tiểu Bảo.
Nguyễn Phương Thảo lắc bàn tay mũm mĩm ấm áp và mềm mại của cậu bé: “Bệnh của cháu đã ổn hơn chưa?”
Tiểu Bảo gật đầu, và tự nhiên leo lên đùi của Nguyễn Phương Thảo.
Nguyễn Phương Thảo xấu hổ đẩy cậu bé ra và chỉ có thể để cậu bé ngồi cạnh.
Tiểu Bảo viết trên máy tính bảng mini: “Cô nói dối cháu!”
“Cô bận việc ở bệnh viện.”
“Không phải là bởi vì cô không thích cháu sao?”
“Không phải.”
Tiểu Bảo nhìn Nguyễn Phương Thảo với vẻ mặt nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng trong lòng.
Nguyễn Phương Thảo suy nghĩ một chút rồi nói: "Bé cưng, cô bình thường vẫn phải đi làm mà, cháu đi xe tới đây, như thế không hay lắm, lần sau đừng tới bệnh viện nữa, được không?”
Nụ cười của Tiểu Bảo rực rỡ như ánh nắng ban mai một giây trước, ngay sau đó cậu bé lập tức thu hồi lại và nhìn Nguyễn Phương Thảo với vẻ mặt đau buồn.
Nguyễn Phương Thảo cảm thấy rất khó chịu, bất đắc dĩ nói thêm: "Nếu muốn sau này gặp cô, cháu có thể gọi điện cho cô. Sau khi tan làm, cô sẽ tới gặp cháu.”
Khuôn mặt của Tiểu Bảo có chút miễn cưỡng khi nghe điều này, cậu bé viết: “Thật không?"
“Tất nhiên.”
Tiểu Bảo: "Bố nói, ân đền oán trả. Cô đã chăm sóc cháu lúc bị bệnh nên cô có thể yêu cầu cháu một điều.
Nguyễn Phương Thảo đã đọc dòng chữ này vài lần trước khi nói: “Không cần đâu.”
“Không được. Cháu nhất định sẽ trả ơn cô.”
“Nhưng cô không thiếu thứ gì.”
“Vậy thì cô có thể làm mẹ của cháu được không? Cháu có bố, nhưng không có mẹ.”
“Cô chỉ là một bác sĩ bé nhỏ bình thường, cô không làm mẹ cháu được.” Nguyễn Phương Thảo nói nhỏ.
Bé Bảo ngậm ngùi viết: “Vậy thì tạm thời cô không làm mẹ nữa. Cô ăn cơm với cháu nhé?”
Nguyễn Phương Thảo nhìn thấy vẻ mặt háo hức của cậu bé, cô không thể cứ tiếp tục từ chối được: “Được rồi. Ăn tối xong, quản gia đưa cháu về nhà nhé.”
Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu, ngồi vào lòng Nguyễn Phương Thảo, để cô ôm.
…
Xe dừng trước một nhà hàng cao cấp, quản gia mở cửa cho hai người họ.
Tiểu Bảo thẳng lưng đi thẳng về phía trước.
Nguyễn Phương Thảo cảm thấy bất lực trong lòng khi nhìn cậu nhóc này.
Để có thể ăn một bữa ăn ở đây, tiền lương cả tháng của cô chưa chắc đã đủ trả nổi.
Sau khi ngồi xuống, quản gia gọi một món cho hai người xong rồi rời đi.
Trong căn phòng khổng lồ, chỉ còn lại Tiểu Bảo và Nguyễn Phương Thảo.
Tiểu Bảo nâng cốc sữa ấm trong tay lên, Nguyễn Phương Thảo biết ý của cậu bé, cô liền cầm chiếc cốc trên tay mình lên và chạm cốc với cậu bé.
Tiểu Bảo nghe âm thanh lanh lảnh, trong veo đó, không khỏi nở một nụ cười ngây thơ.
Nguyễn Phương Thảo cũng mỉm cười và uống cạn cốc nước.
Khi Tiểu Bảo nhìn thấy cô uống hết nước trong cốc, trong mắt cậu lóe lên một tia sáng.
Nguyễn Phương Thảo nhìn thấy đôi mắt nhỏ của cậu bé, bối rối hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiểu Bảo lắc đầu.
Nguyễn Phương Thảo đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng sau khi ăn vài miếng, cô nhìn đứa trẻ ở phía đối diện.
Cô lắc đầu và cố gắng tập trung, nhưng cơn chóng mặt ngày càng nghiêm trọng.
Tiểu Bảo khoanh hai tay trước ngực, cậu bé nhìn Nguyễn Phương Thảo đang từ từ ngã xuống bàn với vẻ mặt lãnh đạm.
Sau đó, một nụ cười ranh mãnh xuất hiện nơi khoé miệng của cậu bé.
Tiểu Bảo lấy ra chiếc máy tính bảng mang theo bên mình và viết: “Bố, bố đang ở đâu?”
Lê Hoàng Huy: “Đang kiếm tiền!”
Tiểu Bảo: “Bố kiếm tiền chỗ nào?”
Lê Hoàng Huy: “Con nói xem.”
Tiểu Bảo gửi icon mặt đau khổ.
Lê Hoàng Huy mặc kệ cậu bé.
Tiểu Bảo lại viết: “Bố ơi, con sẽ tặng quà cho bố.”
Lê Hoàng Huy: “Bệnh của thằng nhóc con còn chưa khỏi, lại nghịch ngợm cái gì.”
Tiểu Bảo: “Bố có muốn không?”
Lê Hoàng Huy: “Không hứng thú, đừng quấy rầy bố kiếm tiền.”
Tiểu Bảo: “Con sẽ gửi món quà đến công ty của bố!”
Lê Hoàng Huy: “Không cần!”
Tiểu Bảo: “Bố không lấy là con đi khỏi nhà đấy!”
Lê Hoàng Huy: “…Ném vào phòng của bố, tối về bố xem sau!”
Tiểu Bảo: “Vâng bố!”
…
Đầu óc Nguyễn Phương Thảo choáng váng, sau khi tỉnh dậy, cô thấy rất mệt mỏi.
L*иg ngực như bị ai đó đè lên lúc nào không hay, thở không ra hơi.
Nguyễn Phương Thảo nghiến răng mở mắt, sửng sốt trước đồ đạc trong căn phòng xa lạ, cả người đột nhiên trở nên tỉnh táo.
Tất cả cảm giác trong cơ thể lần lượt trở lại, toàn thân như muốn rã rời, đau đến mức cô không còn sức mà giơ tay lên.
Nhưng có một vòng tay ấm áp trên eo cô.
Nguyễn Phương Thảo bị sốc và quay đầu lại với đôi môi run rẩy.
Khuôn mặt đẹp trai gần trong tầm tay của Lê Hoàng Huy ngay lập tức lọt vào tầm mắt của cô.
Nguyễn Phương Thảo trợn to mắt, nhìn người đàn ông vẫn đang say giấc nồng, đầu óc cô bỗng trở nên rối bời.
Nguyễn Phương Thảo im lặng vài giây, gỡ bàn tay đang ôm eo cô ra, xoay người rời khỏi giường.
Ngay khi chân vừa chạm vào thảm, cô đã bị một đôi cánh tay cường tráng kéo lại, bị khóa chặt giữa chiếc giường êm ái cùng với Lê Hoàng Huy.
Lê Hoàng Huy từ từ mở mắt ra, và khi nhìn thấy Nguyễn Phương Thảo, một tia chán ghét xẹt qua mắt anh.
Nhưng điều đó nhanh chóng biến mất đi, thay vào đó bằng một màn bông đùa.
Anh khàn giọng nói: "Tối hôm qua cô đối với tôi như nào, đến rạng sáng đã không chịu thừa nhận sao, hả?”
Hơi thở ấm áp của anh phả nhẹ lên làn da mỏng manh của Nguyễn Phương Thảo, khiến Nguyễn Phương Thảo run lên.
Ánh mắt Nguyễn Phương Thảo xẹt qua thấy dấu răng trên vai Lê Hoàng Huy, đột nhiên mặt cô trở nên đỏ bừng.
Nhưng khi cô nghĩ về những sự kiện ngày hôm qua, một cơn tức giận bùng lên trong l*иg ngực, và cô lạnh lùng nói: “Buông ra!”
Lê Hoàng Huy nâng lên cái cằm nhỏ nhắn của cô, nói: “Cô không vui sao?”
“Tôi có lý do để vui sao?” Nguyễn Phương Thảo đẩy Lê Hoàng Huy một cách mạnh bạo, nhưng không xi nhê gì đối với anh.
Nơi lòng bàn tay cô chạm vào như có điện, tê dại.
"Gả cho tôi không được sao? Tôi thích cô, Tiểu Bảo cũng thích cô, cô sẽ không phải chịu cảnh bố mẹ chồng phiền phức, gây sự, tiền thì tiêu không hết. Tất cả phụ nữ trên thế gian này đều mơ ước kết hôn với tôi, vậy mà cô lại xa lánh tôi như một con rắn.” Đôi mắt đen láy của Lê Hoàng Huy nhìn chằm chằm Nguyễn Phương Thảo.
“Cô đang cố ý phủ nhận sự hiện diện của tôi sao?”
Nguyễn Phương Thảo hai mắt như muốn bùng cháy, tức giận nhìn Lê Hoàng Huy, nhanh chóng vươn tay bấm huyệt trên eo của Lê Hoàng Huy.
Ngay sau đó, Lê Hoàng Huy không thể cử động, cô liền đẩy anh ra, trở mình và rời khỏi giường.
Cô nhặt quần áo vương vãi trên thảm rồi nhanh chóng vào phòng tắm để mặc vào.
Sau khi đi ra, Lê Hoàng Huy cũng đã mặc quần áo đầy đủ. Anh dựa lưng vào tường đối diện phòng tắm.
Nơi cổ áo không thể che giấu được chuyện đêm qua, có những đường gân nổi rõ ràng.
Nguyễn Phương Thảo lúng túng một lúc.
Tối hôm qua cô có dã thú như vậy sao?
Lê Hoàng Huy nhướng mắt nhìn cô: "Tôi xin lỗi vì những điều vừa rồi. Nhưng tôi thật sự muốn kết hôn với cô, tôi đang rất nghiêm túc.”
Nguyễn Phương Thảo phớt lờ anh, đi ngang qua anh ta và chuẩn bị đi ra ngoài.
Lê Hoàng Huy nắm cổ tay của cô: “Kết hôn với tôi, khó như vậy sao?”
“Tôi sẽ không kết hôn với người dùng thủ đoạn với tôi.” Nguyễn Phương Thảo lạnh lùng nói: “Tôi thừa nhận rằng khi anh cầu hôn tôi, sự phù phiếm xa hoa của tôi tạm thời được lấp đầy nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Tôi không có tiền, nhưng cũng không phải là thiếu tiền, tôi sẽ không vì anh…”
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Tổng Tài
- Tổng Tài Ác Ma Mau Hôn Tôi
- Chương 13: Gả cho tôi, khó đến vậy sao?