- 🏠 Home
- Đô Thị
- Tông Sư Bại Hoại
- Quyển 1 - Chương 8: Cao lão đại
Tông Sư Bại Hoại
Quyển 1 - Chương 8: Cao lão đại
Trương Nghiên Giang nói: “Hiệu trưởng ở phía trên cũng có người sai vặt, giáo ủy cùng thị cục đều có người. Hắn ở trong trường Nhất Trung này chính là hoàng đế không ngai, nói cái gì là cái đó. Nghe nói trong trường các cô giáo trẻ tuổi phần lớn đều bị hắn chơi đùa.”
Lý Sảng nháy mắt mấy cái, có chút choáng váng à, cái trường học này là loại chó má gì vậy?
Tạ Văn Đông cười tà nói: “Hiệu trưởng thế nào ta mặc kệ, chỉ cần hắn không chọc ta thì hắn muốn làm hoàng đế gì thì làm. Ta muốn biết Cao lão đại cùng Hắc Long huynh đệ hội có quan hệ thế nào?”
Trương Nghiên Giang nói: “Cũng là có xung đột, hai ngày thì phải đánh tới ba lần. Chẳng qua quy mô cũng không lớn, chính là chỉ có một ít đệ tử phía dưới gây ra ẩu đả mà thôi.” Ho một cái rồi nói tiếp: “Nghe nói dường như là bởi vì Lưu Cảnh Long thích Cao lão đại rồi!”
Tạ Văn Đông ngẩn người, Lý Sảng cướp hỏi: “Cao lão đại là nữ à?”
Trương Nghiên Giang gật dầu nói “Đúng vậy! Đừng nhìn là nữ, rất độc! Bình thường nam sinh ba năm người cũng không phải là đối thủ của nàng, dường như còn có quan hệ với Thanh bang, nghe nói có quan hệ với lão đại của Thanh bang, cũng không biết thật giả?”
Lý Sảng nghe được có chút mơ hồ, vỗ vỗ đầu: “Hôn mê à, quan hệ này cũng thật phức tạp, anh Đông nghĩ biện pháp đi, việc này có vẻ khó nha.”
Trương Nghiên Giang cười, nói với Tạ Văn Đông: “Anh Đông, anh Hổ là người có khả năng nhất dưới tay Cao lão đại, không nghĩ tới bị anh đánh vài cái đã ngã, nhưng việc này Cao lão đại mà biết sẽ không bỏ qua đâu, anh Đông anh phải cẩn thận đó.”
Tạ Văn Đông cúi đầu không nói gì, nghĩ tâm sự. Lý Sảng nghe xong trong lòng thấy khó chịu: “Sợ quái gì? Binh tới thì chắn, nước tới ta cũng chắn! Ta không tin một nữ sinh lại có lợi hại tới thế!”
Trương Nghiên Giang khô khan cười “Anh em cho rằng bọn ta nguyện ý làm tiểu đệ dưới ta một nữ sinh sao? Đều là bị bắt buộc cả! nói như thế nào đây? Một câu, Cao lão đại không phải người bình thường, chờ khi gặp mặt nàng mọi người cũng sẽ biết.” Sau đó ngẩng đầu lên, vừa giống như nói với Lý Sảng lại vừa như nói với mình: “Nàng là một đóa hoa cực kỳ xinh đẹp, nhưng lại là hoa hồng đen mang theo gai độc!”
Lý Sảng thấy vẻ mặt của hắn có chút ngẩn người, lay người Trương Nghiên Giang một chút nói: “Ài! Người anh em, có phải thích Cao lão đại rồi phải không?”
Trương Nghiên Giang lắc đầu, “Người như nàng không phải chúng ta có thể tùy tiện thích được.”
Lý Sảng nghe xong không hiểu ra sao, lời này có ý tứ gì? Thích là thích, không thích là không thích! Tiểu từ này tám phần cầm chắc thất bại.
Tạ Văn Đông đột nhiên nói ra lời khó hiểu: “Thật muốn làm cho thời gian trôi qua thật nhanh! Ta chờ mong tới ngày đó!” Tạ Văn Đông sau khi biết Cao lão đại cùng Thanh bang có quan hệ, máu trong cơ thể cũng sôi trào lên. Thanh bang là một trong ba bang hội ngầm lớn nhất thành phố J, cùng bang búa rìu với huynh đệ minh, được xưng là hoàng đế ngầm ở thành phố J, chừng đó đã đủ biết thế lực của ba tên đầu sỏ này lớn thế nào. Có cơ hội có thể chống lại một trong Thanh Bang, trong lòng tuy rằng không để, nhưng Tạ Văn Đông không chịu được thiêu đốt ở trong lòng, thanh xuân xúc động dẫn tới khiêu chiến cực đoan.
Trương Nghiên Giang bị lời nói của Tạ Văn Đông làm cho ngẩn người. Trên bầu trời có vài chùm ánh sáng chiếu vào trong rừng cây, trên mặt Tạ Văn Đông chớp động ánh sáng, bất tri bất giác bị hắn hấp dẫn, Trương Nghiên Giang trong lòng thầm than một tiếng: Đây là một nam nhân cái thế nào! Về sau đi theo hắn thật sự có thể mang tới một cuộc sống mới thật sự khác biệt.
Trương Nghiên Giang lúc này mới sinh ra cảm giác tò mò với Tạ Văn Đông. Cũng từ lúc này trở đi, nhân vật số một trong tập đoàn của Tạ Văn Đông hoàn toàn bị chinh phục. Chính là không chịu được cô đơn trong lòng mà tìm được thứ đáng giá để cả đời sau theo đuổi sở hữu.
Trương Nghiên Giang nói với Tạ Văn Đông: “Cao lão đại rất lợi hại, nếu chống lại nàng, cho dù thắng cũng sẽ tổn thất rất lớn. không bằng…” nói tới đây Trương Nghiên Giang dừng lại, nghĩ thầm, dù sao mình cũng mới cùng với Tạ Văn Đông, nhưng lại do làm phản mà sang, không biết hắn có nghe ý kiến của mình không.
Thấy Tạ Văn Đông ra hiệu bảo nói tiếp, hắn mới liếʍ liếʍ môi nói tiếp: “Nếu có thể làm cho Cao lão đại cùng Lưu Cảnh Long mâu thuẫn trở nên gay gắt, chúng ta có thể có được không ít ưu đãi, ít nhất có thể không lo phải đối địch với hai địch nhân rồi!”
Tạ Văn Đông nghe xong liền gật đầu, cảm thấy tên trước mặt này thực sự rất có đầu óc, chút nữa mình đã quên rồi, hiện giờ bên cạnh mình còn thiếu chính là những người như vậy. Nghĩ vậy liền hướng tới Trương Nghiên Giang cười hỏi: “Mày không phải nói Lưu Cảnh Long thích Cao lão đại rồi sao? Làm sao có thể làm cho bọn họ mâu thuẫn trở nên gay gắt được?”
Trương Nghiên Giang mỉm cười tự tin nói: “Em ở trong Nhất Trung này cũng được hai năm, đối với tính cách Lưu Cảnh Long cũng hiểu được chút ít. Người này cực kỳ có nghĩa khí, nếu không chỉ bằng cái não của hắn căn bản không có khả năng phát triển quy mô như bây giờ. Bởi vì hắn kết giao bạn bè rất tốt, cũng có thể vì bạn bè mà hai sườn dắt hai đao, mới có thể có một đám người đi theo hắn. Trong đó có mấy người là bạn bè thân thiết nhất của hắn, nếu chúng ta có thể đánh mấy người này vào bệnh viện nằm chơi, làm cho hắn cảm thấy việc này là do Cao lão đại làm ra…” Trương Nghiên Giang dừng lại một chút thấy Tạ Văn Đông vẫn còn thực sự muốn nghe liền nói tiếp: “Với tính cách của hắn, cho dù thích Cao lão đại tới mấy cũng có thể liều mạng cùng nàng!”
Tạ Văn Đông không nói gì, cúi đầu suy nghĩ gần năm phút.
Ngay cả Lý Sảng thuộc loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển cũng hiểu được chủ ý này vô cùng tốt, lôi kéo vai Trương Nghiên Giang gật gật đầu, vỗ vỗ bờ vài của hắn nói: “Ồ, người anh em quả thật rất khá!”
Trương Nghiên Giang với tính cách hào sảng này của mập mạp cũng rất có cảm tình, khiêm tốn nói: “Đây là ý nghĩ của chính ta, không có cùng lắm thì…”
Người thông minh vị tất đã thích người thông minh giống mình, nhưng với những người có ý nghĩ đơn giản lại không bài xích chút nào. Bởi vì bọn họ thông minh!
Tạ Văn Đông nghe xong lời Trương Nghiên Giang nói cảm thấy rất có đạo lý nhưng là …Tạ Văn Đông chậm rãi nói: “Cho dù chủ ý này thật sự thành công, làm cho Lưu Cảnh Long cùng Cao lão đại lưỡng bại câu thương, nhưng là như thế này Thanh bang sẽ gia nhập vào đây…kỳ thật thế lực của Cao lão đại cùng Lưu Cảnh Long ta căn bản không để trong mắt, chân chính có thể làm ta chú ý chỉ có Thanh bang, chủ ý này đối với Thanh bang một chút thương tổn cũng không có, sẽ chỉ làm cho bọn họ toàn lực đối phó chúng ta…” Tạ Văn Đông không muốn đả kích Trương Nghiên Giang, vỗ vỗ bờ vai hắn nói: “Kỳ thật chú ý của mày cũng không tồi, nhưng về sau phải phóng ánh mắt ra xa một chút, đừng để lợi ích trước mắt mà mê hoặc! Phải xem địch nhân chân chính của mình là ai! Mày là người rất thông minh, hy vọng đừng để ta thất vọng.”
Nghe xong lời của Tạ Văn Đông, Trương Nghiên Giang lưng bị mồ hôi thẩm thấu, hắn cảm thấy mình thực thông minh, nhưng nếu so sánh với nam nhân trước mặt này, mình liền như một đứa nhỏ. Trương Nghiên Giang cung kính cúi đầu nói với Tạ Văn Đông: “Đa tạ anh Đông đã nói, làm cho em biết mình còn phải học tập thêm rất nhiều, về sau em sẽ cố gắng hơn gấp bội, không để cho anh phải thất vọng!”
Tạ Văn Đông gật đầu nói: “Kỳ thật chú mày cũng thông minh, ta thực cần người tài như vậy, hy vọng chú mày về sau có thể nhiệt tình với ta….”
Trương Nghiên Giang lớn tiếng nói: “Anh Đông, anh là người duy nhất làm cho em cả đời này bội phục, cả đời này em nhất định sẽ theo anh!”
Tạ Văn Đông thân mật giữ chặt tay Trương Nghiên Giang nói: “Anh em tốt, về sau chúng ta cùng nhau tung hoành thiên hạ ha ha…”
“Vâng!” Trương Nghiên Giang nắm thật mạnh, ánh mắt có chút ướŧ áŧ, cảm thấy ông trời đối với mình cũng không tệ lắm, làm cho hắn gặp được thiếu niên tài giỏi này.
Tạ Văn Đông buông tay ra, đi tới ngoài bìa rừng ngửa mặt lên trời nói: “Các ngươi biết không? Ta không sùng bái quyền lợi vô hạn, ta không thích tiền tài, cũng không cần về sau thống trị thế nào, ta chỉ thích quá trình này. Một quá trình có thể cảm nhận được lòng người tranh đấu, đây mới là cái gì đó ta dự đoán được. Có lẽ cảm giác này giống như chim chóc bay lợn trên bầu trời rộng lớn, không có gì có thể ước thúc được cánh của chúng nó, cúi đầu xuống có thể nhìn thấy hết thảy bên dưới!”
Thanh âm của Tạ Văn Đông không lớn, lại làm cho mỗi người ở đây có thể nghe được rành mạch, ánh mặt trời dâng lên ở phía sau hắn, chiếu lên trên người hắn, làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Mọi người không biết cảm giác hiện tại là cái gì, chỉ là cảm thấy được Tạ Văn Đông dáng người cao lớn như vậy, tiếp cận cùng mặt trời, chính mình vĩnh viễn không bao giờ leo tới được một độ cao như vậy.
“Anh Đông, anh nói cái gì thế! Em nghe không hiểu chút nào?” Lý Sảng sờ sờ tóc, phá tan sự im lặng. Tạ Văn Đông cười cười, chính mình cũng không biết vì sao lại nói ra cảm xúc trong tim mình, xem ra mình thật sự đã có một ngày thay đổi, cùng với một đám thanh niên đầy nhiệt huyết này ở một chỗ, tính cách của mình so với trước kia thực sự khác nhau như trời với đất, nhưng trong lòng hắn không một chút kháng cự với biến hóa này, bởi vì hắn rất thích cuộc sống này. Cũng thực quý trọng tình nghĩ của những người trẻ tuổi đang ở trước mặt hắn.
Tạ Văn Đông nói: “Tiểu Sảng, mày có biết? Có một câu mày nói rất đúng!”
Lý Sảng vẻ mặt kinh ngạc nói: “Anh Đông, em nói cái gì? Nói cái gì rất đúng?”
Tạ Văn Đông cười to nói: “Mặc kệ như thế nào, binh đến thì đem chắn, nước tới thì ta chắn!” Dứt lời xoay người đi ra bên ngoài, xa xa truyền tới tiếng cười ‘ha ha’. Mọi người nhìn bóng dáng của Tạ Văn Đông ở đằng xa xa, nhìn nhìn nhau cùng cười ‘ha ha’, ngăn chặn tia cảm động trong lòng, hướng tâm đuổi theo anh hùng. Lưu lại một mình Lý Sảng vẻ mặt hồ đồ “Hôm nay làm sao vậy, mọi người đầu không phải có vấn đề chứ,….uy, bọn mày …! Ta béo, chạy chậm, bọn mày chậm một chút ….” “Một đám không tên nào đồng tình hả! ..” Tạ Văn Đông vừa đi ra ngoài trường thì nghe thấy thanh âm của Lý Sảng truyền tới.
Buổi chiều, Tạ Văn Đông cùng Lý Sảng đi bệnh viện xem thương tích của những huynh đệ bị thương, Tam Nhãn cùng Cao Cường đều ở đây, hiểu biết một chút, nằm viện có năm người, cũng không có gì nghiêm trọng. Tạ Văn Đông lúc này mới an tâm, Tam Nhãn đề nghị bốn người không có việc gì thì đi đánh bi-a, Tạ Văn Đông mặc dù không có hứng thú gì với bi-a nhưng không đành lòng làm mọi người mất hứng, vẫn là gật đầu. Tam Nhãn lập tức nói tiếp: “Ta cũng không phải một bên với anh Đông, nên trước tiên nói là rất tốt.” “…” “…”. Tạ Văn Đông ba người không nói gì.
Tam Nhãn đầu tiên nhớ lại lần đầu tiên gặp Tạ Văn Đông, nhớ rõ anh Đông dường như là đánh cầu cũng không vào nổi nhỉ, chuyện cũ rõ ràng hiện ra trước mắt…
Trong hành lang bệnh viện, truyền tới thanh âm bất mãn của Lý Sảng: “Uy! Vì sao cho ta với anh Đông là cùng một bên hả?”
Tam Nhãn cùng Cao Cường đồng thời nói vọng ra: “Bởi vì giữa chúng ta chú chơi bi-a tốt nhất!”
“Ừ! Cái này cũng phải! Uy Uy Uy ! Dường như ta chưa từng thắng hai người mà!” “…” “…” Hành lang yên tĩnh.
Ngày hôm sau, Tạ Văn Đông buông tha cái xe đạp, chạy bộ tới trường học. Hắn cảm thấy mình phải ứng phó với người ngày càng lợi hại, không có khí lực kiên cường là không được. Từ nhà hắn tới trường Nhất Trung chỉ có hai km, cứ như vậy Tạ Văn Đông vừa chạy vừa đánh quyền vào không trung, chỉ đi vài bước đã mệt mỏi vô cùng. Đợt khi tới trường học toàn thân đã đầy mồ hôi, hôm nay tâm tình hắn rất tốt, tới trường học rồi còn cố ý gọi cửa ông cụ bảo vệ nữa.
Ông cụ phất tay với hắn, “Tiểu tử, làm sao mà toàn mồ hôi thế, mau vào nhà nhanh đi kẻo cảm lạnh!”
Tạ Văn Đông gật gật đầu cười, chạy tới trong phòng học. Chạy chưa được vài bước đằng sau truyền tới tiếng xe máy. “Không thể nào!” Tạ Văn Đông phản xạ nhảy ra một bên tránh xe máy. Một chiếc xe máy dừng lại ở bên người hắn, “Uy, sao lại là cậu hả?! Có phải cậu có thói quen đi giữa đường rồi phải không?”
Tạ Văn Đông quay đầu nhìn lại, nhịn không được nụ cười. Người đi xe máy đúng là người thiếu chút nữa hôm qua đυ.ng vào mình, đúng là “học tỷ” rất đẹp, Tạ Văn Đông gật đầu một cái cười cười: “Chào học tỷ!”
Cô gái đi xe máy mặt ửng đỏ, cười “khanh khách” nói “Trí nhớ của cậu vẫn còn rất tốt đó!”
Tạ Văn Đông cố ý đánh giá cô gái này, dưới ánh mắt của hắn, cô gái có chút ngượng ngùng, yêu kiều nói: “Uy nhìn cái gì vậy hả? Chưa từng thấy qua gái đẹp sao?”
Tạ Văn Đông “ủy khuất” nói: “Nguyên là vì học tỷ rất được, mới làm cho người ta không thể quên thôi! Cũng không phải là trí nhớ của em tốt.” Kỳ thật cũng là trong lòng hắn nói, cô gái xinh đẹp như vậy thật sự khó làm cho người ta quên được.
Cô gái đỏ mặt lên, trong lòng tự nhiên nhảy loạn như thỏ. Nói như vậy nếu là miệng của người khác nói với mình thì không cần thiết phải ngoảnh lại nhìn, cũng không biết vì sao từ miệng của nam hài này nói ra lại biến thành một loại hương vị. Trong lòng có một cảm giác vui vẻ nói không nên lời, nhưng là nàng mỗi lần thấy nam hài này là tâm lại nhảy loạn cả nên, nàng không biết cảm giác này là gì, nàng quyết định trốn tránh.
Cô gái lại leo lên xe, nói một tiếng “Bái bai” không đợi Tạ Văn Đông nói chuyện tiếp liền đi trước. Đi hơn mười thước rồi, cô gái còn quay đầu lại lớn tiếng nói: “Ta tên là Cao Tuệ Ngọc!”
Thanh âm cô gái còn vang vọng bên tai Tạ Văn Đông “Cao Tuệ Ngọc, tên đẹp quá!” Nhìn bóng dáng hiên ngang của cô gái, trong lòng một trận kích động. Một cái ý tưởng trong đầu hắn nảy sinh: Cô gái này không phải chính là Cao lão đại chứ? Tạ Văn Đông lắc đầu, đem loại ý tưởng này bỏ đi, trong lòng nói, thiên hạ họ Cao không phải hiếm có, sẽ không xảo diệu như vậy chứ! Không biết vì sao, Tạ Văn Đông trong lòng thực không hy vọng cô gái này là Cao lão đại.
Tạ Văn Đông đi vào trong phòng học, bên trong rất ồn ào. Lý Sảng đến từ sớm, cùng vài nam sinh bên cạnh hoa chân múa tay, không biết là đang nói cái gì đây! Tạ Văn Đông ngồi ở chỗ của mình, Lưu Đình ở bên cạnh thấy hắn hỏi: “Này ngồi cùng bàn! Cậu biết không, ngày hôm qua trong rừng cây nhỏ sau sân thể dục của trường, có vài người đánh nhau, hôm nay có vài học sinh phải đi tới bệnh viện nằm không thể đi học được!”
Tạ Văn Đông cười, lắc đầu nói: “Mình cũng không rõ lắm.” sau đó hỏi Lưu Đình: “Trường học nói phải xử lý việc này ra sao?”
Lưu Đình lắc đầu: “Việc này không nghe nói tới, chẳng qua chuyện lớn như vậy nhà trường không thể không quản chứ?”
Tạ Văn Đông nói: “Việc này vị tất! Đừng quên nơi này là nhất trung, toàn bộ thành phố không có nơi nào loạn hơn so với ở đây. Đúng rồi, cậu sao lại tới trường Nhất Trung này học?” Tạ Văn Đông cảm thấy Lưu Đình là một nữ sinh thông minh, thành tích ắt hẳn cũng không tồi, không nên tới trường này mới phải.
Lưu Đình vẻ mặt khóc lóc thảm thiết nói: “Mình bình thường rất ham chơi, trong kỳ thi cuối cùng thành tích không được tốt, đành phải tới nơi này!”
Tạ Văn Đông tò mò hỏi: “Cậu bình thường chơi cái gì? Nữ sinh có thể chơi đùa dường như không nhiều lắm à!”
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Tông Sư Bại Hoại
- Quyển 1 - Chương 8: Cao lão đại