Lý Sử Minh nghe xong toát mồ hôi, thần trí mơ hồ, điên cuồng cười nói: "Ha ha. Tao thua. Tao thua thì sao chứ. Tao chết cũng phải kéo theo mày" Dứt lời Lý Sử Minh kiên định bóp cò súng.
"Pằng" một tiếng súng nổ vang lên, Tạ Văn Đông ngồi im tại chỗ không động đậy. Chỉ là Ảnh đã đứng chắn trước mặt Tạ Văn Đông, trên ngực xuất hiện một lỗ máu. Ảnh không hề phát ra một tiếng rêи ɾỉ, giống giống như người bị thương không phải là mình vậy, rút súng ra cực nhanh, chỉ vào Lý Sử Minh. Lý Sử Minh bị Ảnh làm cho sợ hãi, thật không ngờ cô gái xinh đẹp đứng sau Tạ Văn Đông lại có thể giúp hắn đỡ một súng này, trong lòng thầm hận, mày đã muốn chết tao sẽ giúp mày. Lý Sử Minh không hề do dự, một lần nữa bóp cò.
Cao Chấn ở bên cạnh thấy rõ ràng, vết thương trên ngực Ảnh như là của hắn vậy. Trong nháy mắt khi Ảnh bị thương, hắn quát to một tiếng xông đến trước người Ảnh, ôm lấy nàng.
"Pằng" "Bịch" Hai tiếng súng nổ gần như cùng lúc vang lên, mọi người trong phòng đều ngơ ngác mà nhìn. Ảnh bị phát súng đầu tiên của Lý Sử Minh bắn phải, cảm thấy ngực đau đớn và tê tê, thần chí dần dần trở nên mơ hồ, nhưng vẫn thầm cắn chặt răng, gần như cùng lúc bắn vào Lý Sử Minh. Đạn của Ảnh xuyên qua đầu Lý Sử Minh, mà đạn của Lý Sử Minh lại bắn vào lưng Cao Chấn.
Ba người từ từ ngã xuống. Trong nháy mắt trước khi Ảnh hôn mê, nàng thấy khuôn mặt tái nhợt của Cao Chấn, biết hắn ngăn cản phát súng này cho mình, một giọt nước mắt trào ra.
Tạ Văn Đông đứng dậy, cảm giác trong lòng không biết như thế nào. Trưởng lão Lý Sử Minh của Thanh Bang đã chết, Cao Chấn cũng không biết sống chết. Thanh Bang bây giờ như một con cự long không đầu, thâu tóm nó đối với Tạ Văn Đông mà nói dễ như trở bàn tay. Tạ Văn Đông đáng lẽ nên cao hứng mới đúng, nhưng không thể cao hứng nổi. Đi tới bên cạnh Cao Chấn, cởϊ áσ ngoài bịt lên vết thương trên lưng hắn, quay đầu hét lên: "Bọn mày còn ngẩn người ra đó làm gì? Mau đưa Cao Chấn và Ảnh đến bệnh viện".
Mọi người trong phòng như tỉnh mộng, vội vàng cõng Cao Chấn và Ảnh chạy ra ngoài. Tạ Văn Đông vốn định đi theo đến bệnh viện xem hai người sống chết thế nào. Nhưng hắn không đi, bởi vì còn có chuyện muốn làm. Hít vào một hơi thật sâu, Tạ Văn Đông làm cho mình bình tĩnh lại, nói với thủ hạ: "Thanh lý xác Lý Phong, nhớ, phải làm cho sạch sẽ, ngay cả một sợi tóc cũng không thể lưu lại"
Thủ hạ vâng một tiếng, lập tức mang Lý Phong ra ngoài. Tạ Văn Đông nói tiếp: "Xác Lý Sử Minh đặt ở đây, mọi người không nên động vào. Các người đi ra ngoài trước đi" Dứt lời, Tạ Văn Đông ngồi xuống, lặng lẽ một mình.
Một lúc sa, một đám cảnh sát đi đến, dẫn đầu là một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, hai mắt lấp lánh hữu thần, mặc một bộ đồ tây. Sau khi vào phòng nhìn quanh một chút, trong phòng chỉ có hai người, trong đó có một là người chết, còn lại là một thiếu niên đang ngồi ở giữa bàn họp. Người này nói với đám cảnh sát còn lại: "Các người ra ngoài chờ tôi. Tôi có lời muốn hỏi người này" Đám cảnh sát phía sau vâng một tiếng, nhìn Tạ Văn Đông rồi rời đi.
Người này đi đến bàn họp, ngồi xuống trước mặt Tạ Văn Đông, nghiêm mặt nói: "Cậu chính là Tạ Văn Đông. Trước kia nghe người khác nhắc đến cậu thật không thể tin được. Bây giờ gặp thì thấy cậu còn trẻ hơn suy nghĩ của tôi"
Tạ Văn Đông cười nói: "Không biết Trình cục trưởng là đang khen hay là đang mắng tôi. Nhưng không sao cả, tôi là tôi, cảm ơn các người đã nhớ tên tôi"
Trình cục trưởng cười dài, chỉ vào xác chết trên mặt đất nói: "Tôi đến không phải là muốn bàn về tuổi tác của cậu. Lý Sử Minh rốt cuộc có phải do cậu gϊếŧ không, xem ra ngày cậu thâu tóm Thanh Bang cũng không xa nữa?"
"Hắc hắc" Tạ Văn Đông cười lạnh nói: "Hy vọng Trình cục trưởng không phải đang dò xét tôi. Lý Sử Minh chết, tôi cảm thấy rất buồn. Tôi không muốn gϊếŧ người, nhưng hắn lại muốn gϊếŧ tôi. Tôi chỉ là tự vệ mà thôi. Về mặt pháp luật ông không làm khó được tôi"
Trình cục trưởng nhìn chằm chằm Tạ Văn Đông, hừ một tiếng không nói gì. Tạ Văn Đông nói tiếp: "Vừa nãy Trình cục trưởng ở bên ngoài bắt được không ít người nhỉ. Thu được vũ khí chắc cũng rất nhiều. Án lớn như vậy là một công lao rất lớn ở trong tình. Đối với việc tôi thông báo cho ông, có phải ông cũng nên cảm ơn một chút không?"
Trình cục trưởng nhìn Tạ Văn Đông, cảm thấy người này thật không hề đơn giản. Lão Đại hắc đạo lợi hại hơn nữa, hắn chưa phải chưa thấy. Nhưng giống như Tạ Văn Đông, ngồi trước mặt mình mà ăn nói mạch lạc như vậy lại không có mấy người. Dường như tất cả mọi chuyện đều do hắn nắm giữ. Trình cục trưởng thở dài hỏi: "Cậu muốn gì?"
Tạ Văn Đông cười nói: "Điều tôi muốn rất đơn giản, chỉ cần một câu nói của Trình cục trưởng"
Trình cục trưởng nói: "Cậu nói đi, chỉ cần không phạm pháp, tôi sẽ cố hết sức"
Tạ Văn Đông lắc đầu, người này đúng là vừa thối vừa cứng, ba câu không rời một chữ "Pháp" Người như vậy trong xã hội thật sự không có bao nhiêu. Tạ Văn Đông nhẹ giọng nói: "Chuyện không phạm pháp, tôi có thể tự mình đối phó cần gì làm phiền Trình cục trưởng? Thực ra yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ cần sau này Trình cục trưởng mắt nhắm mắt mở với Văn Đông hội là được"
Trình cục trưởng cười lạnh nói: "Điều này không có khả năng. Tạ Văn Đông, cậu nhớ kỹ cho tôi. Chỉ cần tôi còn là cục trưởng thành phố J, không ai có thể phạm pháp dưới ánh mắt của tôi. Người khác không thể, cậu, Tạ Văn Đông cũng không thể. Đừng tưởng rằng mình là đại ca xã hội đen là tôi sợ cậu. Cậu nếu thấy thích, lúc nào tôi cũng chào cậu đến "Tìm tôi""
Tạ Văn Đông nói: "Trình cục trưởng. Ông biết tôi là xã hội đen là tốt rồi. Cậu không lo lắng cho tính mạng của mình, chẳng lẽ không lo lắng cho sự an toàn của người nhà sao?"
Trình cục trưởng đứng bật dậy, tức giận nói: "Khi tôi làm cục trưởng thành phố J đã nghĩ đến điểm này. Cậu không cần mang người nhà ra uy hϊếp tôi. Nếu quả thực là như vậy, cậu chỉ có thể làm tôi càng thêm hận cậu. Cậu mà để tôi hận, vậy cậu cũng không tốt đâu"
"Mẹ kiếp" Tạ Văn Đông thầm mắng, chưa từng thấy người như vậy. Cũng đứng lên nói: "Yêu cầu của tôi, tất cả mọi người đều có lợi. Ông lỏng tay đối với tôi, vậy hắc đạo cả thành phố J sẽ là của tôi. Tôi đảm bảo đến lúc đó hắc đạo sẽ không tranh giành nữa. Thành phố J nhất định sẽ biến thành thành phố bình yên nhất, ít tội phạm nhất trong tỉnh. Ông cũng có câu trả lời với tỉnh, thăng quan tiến chức là chuyện nhỏ. Ông còn có lý do gì mà không đáp ứng chứ?"
Trình cục trưởng cười dài nói: "Lý do chỉ có một, tôi không muốn có lỗi với lương tâm và chức trách của mình"
Ai. Tạ Văn Đông không nói gì, một lúc sau mới từ từ nói: "Ông thật sự không yêu tiền, không yêu quyền sao?"
Trình cục trưởng thản nhiên nói: "Không phải không yêu, nhưng điều kiện tiên quyết là không hổ thẹn với lương tâm.
Tạ Văn Đông cười. Thực ra tính cách của Trình cục trưởng và mình khá giống nhau, đều là người sống có nguyên tắc, chỉ là lựa chọn con đường khác nhau mà thôi. Một người giữ lại lương tâm, một người vứt bỏ lương tâm. Tạ Văn Đông biết, nếu như mình là Trình cục trưởng, vậy nhất định sẽ lựa chọn như hắn. Nhưng mình không phải, mà là Lão Đại hắc đạo, sống cùng một thành phố với Trình cục trưởng vậy chỉ có một kết quả, đó là một người phải rời đi. Tạ Văn Đông biết người phải rời đi không phải là mình, bởi vì hắn đã vứt bỏ lương tâm.
Tạ Văn Đông tiếc nuối nói: "Trình cục trưởng, xem ra chúng ta không còn gì để nói, tranh luận cũng không có kết quả gì" Dứt lời, Tạ Văn Đông đi ra khỏi phòng, đến cửa liền lạnh nhạt nói: "Hy vọng có một ngày ông không hối hận vì sự kiên định của mình"
Nhìn Tạ Văn Đông rời đi, Trình cục trưởng nhỏ giọng khẳng định: "Không bao giờ"
Tạ Văn Đông đi tới đại sảnh, nhìn Lý Sảng đang đứng chờ ở đó, đi tới hỏi: "Tiểu Sảng, Cao Chấn trúng đạn, chị em Tiểu Ngọc biết không?"
Lý Sảng lắc đầu nói: "Cô ấy không biết. Em thấy cô ấy mệt quá nên đã ngủ rồi, nên không bảo người trong bang hội quấy rầy. Hôm nay xảy ra không ít chuyện, nếu để cho cô ấy biết Cao Chấn có việc, sợ rằng..."
Tạ Văn Đông gật đầu: "Mày làm rất tốt. Chúng ta trước hết đến bệnh viện xem Cao Chấn như thế nào" Tạ Văn Đông gọi điện thoại di động hỏi xem là bệnh viện nào, sau đó cùng Lý Sảng ngồi xe chạy tới. Đến phòng cấp cứu, cửa đứng đầy người. Thấy Tạ Văn Đông đến, liền chào. Tạ Văn Đông hỏi Khương Sâm: Tình hình Cao đại ca thế nào rồi?"
Khương Sâm nói: " Cao Chấn và Ảnh vừa được đưa vào phòng phẫu thuật, còn không biết thế nào, hy vọng hai người bọn họ có thể qua khỏi. Tôi thấy vết thương của Ảnh nặng hơn"
Tạ Văn Đông gật đầu, buồn bã nói: "Đây là lần thứ hai cô ấy cứu tôi, thật không biết sau này đáp lại cô ấy như thế nào, hy vọng còn có cơ hội"
Khương Sâm nghiêm mặt nói: " Đông ca, cậu không nên tự trách. Nếu đã gia nhập Văn Đông thì phải nghĩ sẽ có ngày như thế. Chúng ta là hắc đạo, kiếm được nhiều tiền hơn người khác, nhưng cũng lấy mạng ra mà chơi"
"Ừm" Tạ Văn Đông dựa vào tường, lấy thuốc ra hút. Khương Sâm châm cho hắn. Đoàn người không nói gì, lẳng lặng chờ ngoài cửa phòng cấp cứu. Tạ Văn Đông cảm thấy rất phức tạp, vừa hy vọng Cao Chấn có thể sống sót, vừa hy vọng hắn cứ như vậy chết đi, nếu không sớm muộn gì cũng có ngày gặp nhau bằng đao kiếm. Với tính cách của Tạ Văn Đông, đã làm phải đứng đầu, không có khái niệm thứ hai, thâu tóm Thanh Bang chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Hơn hai tiếng sau, cửa phòng cấp cứu được mở ra, một y tá người dính máu vội vàng đi ra. Lý Sảng vội vàng chạy tới hỏi: "Bác sĩ, người bên trong thế nào rồi? Còn sống không?"
Bác sĩ vừa đi vừa nói: "Bây giờ còn không biết được, chưa phẫu thuật xong, mọi người chờ chút" Đi qua Tạ Văn Đông, thấy hắn đang hút thuốc liền bất mãn nói: "Chỗ này không được hút thuốc, cậu biết không?" Tạ Văn Đông ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn bác sĩ, không nói gì. Người bên cạnh đứng bật hết dậy, làm cho bác sĩ hoảng sợ bỏ chạy. Mọi người nhìn nhau cười ha hả, không khí không còn nặng nề như trước nữa.
Đợi đến gần hai giờ sáng, rốt cuộc nghe được tin tức làm cho người ta vui mừng. Cao Chấn và Ảnh đều bình yên. Vết thương của Cao Chấn nhẹ hơn, bác sĩ nói nghỉ ngơi một thời gian là không sao. Ảnh thì nặng hơn, không cẩn thận sẽ có di chứng.
Hôm sau, Tạ Văn Đông mang chị em Cao Tuệ Mỹ đến bệnh viện thăm Cao Chấn đã tỉnh lại. Bên ngoài đều là người Thanh Bang, mặt mày lo lắng. Trưởng lão Thanh Bang làm phản mà chết, Cao Chấn lại bị thương nặng, Thanh Bang như cự long không đầu, không ai làm chủ, mọi người trong bang hội đều lo lắng. Những người này đều trung thành với Cao Chấn. Tâm phúc của Lý Sử Minh hôm qua đã bị cảnh sát bắt đi gần hết. Tình hình Thanh Bang về cơ bản đã ổn định. Thấy Tạ Văn Đông đi tới, lập tức cùng chào hỏi Tạ Văn Đông. Dù nói như thế nào, Tạ Văn Đông vẫn là bạn tốt của Cao Chấn, hơn nữa lại gϊếŧ Lý Sử Minh, có tác dụng rất lớn đối với Thanh Bang. Hơn nữa cũng bởi vì hắn là Tạ Văn Đông, hắc đạo cả thành phố J không ai dám xem thường thiếu niên này.