Quyển 2 - Chương 18: Cứu vớt



Tạ Văn Đông lên tầng hai, tìm từng phòng một. Lúc này cửa phòng cuối cùng tầng hai mở ra, có hai người đi ra. Một người là Cao Chấn, một người cầm chủy thủ kề vào cổ Cao Chấn: "Bọn mày... Bọn mày đừng tới đây, nếu không tao gϊếŧ nó"

Tạ Văn Đông xoay người nhìn chằm chằm tên này, cười lạnh nói: "Nếu như anh ta chết, mày cũng đừng mong còn sống ra ngoài"

"Mày không nên dọa tao. Cao Chấn trong tay tao, bọn mày nếu dám tới đây, tao sẽ cùng chết với nó" Người này nắm chặt đao, cổ Cao Chấn lập tức chảy máu.

Tạ Văn Đông không nói gì, tay từ từ đưa vào trong lòng, đi về phía trước. Người này nhìn Tạ Văn Đông, kêu to: "Mày muốn làm gì, đừng tới đây, đừng tới đây. Tao... Tao sẽ gϊếŧ nó" Vừa nói, thanh chủy thủ trong tay rung lên đâm vào cổ Cao Chấn một chút. Cao Chấn cắn răng không rên một tiếng. Bởi vì hắn thấy Ảnh đi sát phía sau Tạ Văn Đông, không muốn mất mặt với cô gái mà mình ngưỡng mộ.

Tạ Văn Đông dừng lại khi còn cách Cao Chấn năm bước, tay bỏ vào trong lòng cũng đã rút ra, mang theo một tấm thϊếp màu đen kẹp giữa hai ngón tay. Cười lạnh một tiếng, Tạ Văn Đông phất tay ném hắc thϊếp về phía người kia. Người này thấy rất rõ ràng, thấy Tạ Văn Đông lấy hắc thϊếp ra không khỏi run lên. Đến khi hắc thϊếp đến gần người, người này kêu lên một tiếng, theo bản năng lui về phía sau một bước, thanh chủy thủ đặt trên cổ Cao Chấn cũng đã buông lỏng.

Trong nháy mắt đó, Ảnh ra tay, một thanh chủy thủ rất nhỏ dài ba tấc rời khỏi tay nàng đâm vào cổ người này. Bởi vì thanh chủy thủ không lớn lại nhẹ, đâm vào không sâu, nhưng làm tên kia đau đến độ kêu lên một tiếng, ôm lấy vết thương. Tạ Văn Đông không bỏ qua cơ hội, tiến lên hai bước, đâm một đao vào đối phương.

Tất cả diễn ra quá nhanh, Cao Chấn vừa mới hiểu ra, có cảm giác sống lại, nhìn Tạ Văn Đông rồi mở rộng tay ra. Tạ Văn Đông thấy thế cười nói: "Cao đại ca, mặc dù tôi cứu anh nhưng không cần cảm ơn tôi như vậy. Ha ha"

Tạ Văn Đông cười cười, nhưng chợt thấy Cao Chấn giang tay ra ôm Ảnh vào lòng, dịu dàng nói: " Ảnh, thực sự rất cảm ơn em. Lúc này có thể thấy em, anh rất cảm động. Cảm ơn em đã cứu anh"

Mắt Tạ Văn Đông thiếu chút nữa rơi ra, đây gọi là gì chứ? Trong lòng thầm kêu trọng sắc khinh bạn, mình không nên liều mạng đi cứu hắn.

Ảnh bị Cao Chấn ôm chặt, mặt đỏ bừng, mạnh mẽ nhấc chân lên, lui về phía sau hai bước. Mặt Cao Chấn tái mét, hai chân kẹp lại, vẻ mặt khó coi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ảnh, ngậm miệng không kêu lên một tiếng. Trong lòng hoài nghi tiểu đệ đệ của mình sau này có thể sử dụng được nữa không.

Tạ Văn Đông cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt lại quan tâm, hỏi: "Cao đại ca, anh làm sao vậy, mặt mũi khó coi, có gì không thoải mái à?"

Cao Chấn cười với Tạ Văn Đông trông còn khó coi hơn cả khóc: "Ta... Ta không có gì. Ta vào phòng thay quần áo đã" Nói xong không đợi Tạ Văn Đông nói, vội vàng đi vào phòng. Chở sau khi đóng cửa lại, Cao Chấn cầm hạ thể khẽ sờ, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Bảo bối, mày đứng lên cho ta nhìn xem một chút, đừng dọa ta mà"

Tạ Văn Đông cười nói với Ảnh: "Ảnh, vừa nãy em có phải là hơi mạnh chân không. Ha ha"

Mặt Ảnh đỏ lên, liếc Tạ Văn Đông một cái, xoay người xuống dưới. Nhưng phía sau vẫn truyền đến tiếng cười đáng ghét của Tạ Văn Đông.

Khoảng mười phút sau, Cao Chấn thay một bộ quần áo khác, vết thương trên cỗ cũng đã được bôi thuốc, băng qua.

"Cao đại ca, Lý Sử Minh tại sao lại đột nhiên tạo phản vậy?" Tạ Văn Đông và Cao Chấn nói chuyện với nhau.

Cao Chấn tức giận nói: " Lý Sử Minh lấy thân phận trưởng lão thường xuyên chống đối ta. Ta cứ có quyết định gì hắn đều ngăn cản, tạo phản chỉ là chuyện sớm muộn. Chỉ là ta thực sự không ngờ hắn lại chọn lúc này. Gần đây Thanh Bang bị cảnh sát tra xét gắt gao, ta rất bận chuyện trong bang, nên bỏ qua cho lão hồ ly này, làm cho hắn có cơ hội. Ta sẽ không dễ dàng tha cho hắn"

Tạ Văn Đông gật đầu hỏi: "Cao đại ca, bây giờ trong Thanh Bang còn có bao nhiêu phần trung thành với anh?"

Cao Chấn suy nghĩ một chút, nói một cách chắc chắn: "Có lẽ ta làm một Lão Đại rất thất bại, nhưng luôn đối xử với người trong bang hội như tay chân của mình. Không phải ta nói mạnh miệng, có trên sáu phần số người vẫn nghe lời ta. Chính vì điểm này nên đến bây giờ Lý Sử Minh mới không gϊếŧ ta"

Tạ Văn Đông cười nói: "Vậy là tốt rồi, chỉ cần anh xuất hiện, ngày tận thế của Lý Sử Minh cũng không còn xa nữa"

Cao Chấn đột nhiên hỏi: "Tiểu Mỹ và Tiểu Ngọc đâu? Hai đứa nó vẫn ổn chứ?"

Mặt Tạ Văn Đông đỏ lên. Hắn cũng không biết hai chị em đang thế nào, vừa nãy là Khương Sâm nói cho hắn biết hai người không có việc gì. Còn tình huống cụ thể hắn cũng không biết, Tạ Văn Đông hàm hồ đáp: "Không có việc gì, hai cô ấy đang ở chỗ tôi, rất an toàn"

Cao Chấn gật đầu, tảng đá đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng được buông ra, hưng phấn nói: "Chỉ cận chị em Tiểu Ngọc không ở trong tay Lý Sử Minh, ta không việc gì phải sợ hắn. Bây giờ là lúc hắn phải trả giá"

Tạ Văn Đông cười trêu nói: "Còn có một tin tức làm người ta hưng phấn, Lý Phong con trai Lý Sử Minh đang nằm trong tay tôi"

Lý Phong cùng tuổi với Cao Chấn. Bởi vì Lý Sử Minh có thân phận cực cao ở Thanh Bang nên hai người quen biết nhau từ nhỏ. Nhưng tích cách lại rất khác nhau, hai người suốt ngày đánh nhau, lớn lên cũng không ngừng tranh cãi. Nhưng Cao Chấn dù sao cũng là Lão Đại Thanh Bang, Lý Phong tuy có chỗ dựa là ông bố, nhưng không dám quá kiêu ngạo trước mặt Cao Chấn.

Nghe được Lý Phong đã rơi vào tay Tạ Văn Đông, Cao Chấn rất vui mừng, cười ha hả nói: "Huynh đệ, thật giỏi quá. Tình thế lúc này có thể bắt được Lý Phong nhất định không dễ dàng gì. Cậu không biết, Lý Sử Minh có mỗi thằng con này, bình thường coi như bảo bối. Hắn nếu biết Lý Phong trong tay cậu, không biết sẽ như thế nào đây. Ha ha, huynh đệ, cậu nói xem bắt được hắn như thế nào?"

"Ồ... Cái này hả..." Tạ Văn Đông hơi xấu hổ. Đây cũng là Khương Sâm nói cho hắn, hắn sao biết được bắt Lý Phong như thế nào, đành phải cười trừ nói: "Chuyện này.... Một lời khó nói hết. Chờ lát nữa tôi sẽ nói cho anh"

"Ồ, được rồi"

Tạ Văn Đông và Cao Chấn vừa lên xe, điện thoại di động đã vang lên. Thì ra là Khương Sâm gọi tới. Nói cho Tạ Văn Đông biết hắn đang ở khách sạn Phương Bắc, chị em Cao Tuệ Ngọc cũng ở đó. Tạ Văn Đông nghe xong liền bảo lái xe đi thẳng đến khách sạn Phương Bắc.

Đến khách sạn Phương Bắc, không đợi Tạ Văn Đông nói gì, Khương Sâm đã kéo hai người Tạ Văn Đông và Cao Chấn vào một căn phòng kể lại từ đầu đến đuôi. Thì ra lúc Lý Phong đón hai chị em Cao Tuệ Mỹ ở Nhất Trung vừa vặn bị huynh đệ Ám tổ nhìn thấy. Đây vốn là chuyện rất bình thường, thời gian này Lý Phong cũng thường xuyên đến đón Cao Tuệ Ngọc. Xe chưa đi được bao xa, người này đột nhiên cảm thấy không đúng. Lý Phong bình thường đến đây đều chỉ đi một xe, nhưng sao hôm nay lại có đến hai chiếc. Mặc dù không thấy rõ trong xe có bao nhiêu người, nhưng căn cứ theo bánh xe thì đoán được bên trong đầy người. Người này liền vội vàng bắt taxi, bảo lái xe đuổi theo xe phía trước. Mà hắn ngồi trong xe cũng lấy điện thoại di động ra (Đây là Tạ Văn Đông cấp cho. Ám tổ là tổ chức tình báo, phải có phương tiện liên lạc. Cho nên mỗi thành viên Ám tổ đều có một chiếc điện thoại di động) gọi cho Khương Sâm, nói chuyện này ra.

Khương Sâm nghe thấy có liên quan đến Cao Tuệ Ngọc, không dám xem thường, bảo người này theo sát Lý Phong, có tin tức là liên lạc ngay. Chờ Lý Phong đến khách sạn Fuer và xuống xe, người này lập tức báo tin cho Khương Sâm. Khương Sâm bảo hắn trước hết không được đánh rắn động cỏ, ở bên theo dõi tình huống là được rồi. Sau đó Khương Sâm phái thêm mấy người nữa đến.

Khi Lý Phong và Cao Tuệ Ngọc vào trong phòng, huynh đệ Ám tổ ở ngay phòng bên cạnh, dán sát vào tường nghe bọn họ nói chuyện. Sau đó Lý Phong đánh thuốc mê hai người rồi mang lên tầng năm, người này đi ngay sau bọn họ, không một dấu vết dán hắc thϊếp vào lưng người đi cuối cùng, sau đó ngồi ở phòng khách đợi viện binh tới. Chuyện diễn ra sau đó thì không cần nói nhiều. Cũng có thể nói là do sự mẫn cảm của người này nên giữ được trong sạch cho chị em Cao Tuệ Ngọc. Đặc biệt là sự lanh trí của hắn, đầu tiên là dán hắc thϊếp vào lưng đàn em Lý Phong, tranh thủ thời gian chờ viện binh tới.

Khương Sâm kể lại một lần, hai người Tạ Văn Đông và Cao Chấn nghe được đều toát mồ hôi lạnh. Đặc biệt là Tạ Văn Đông, hắn âm thầm trách mình quá khinh xuất, quá khinh thường thằng Lý Phong này. Cao Chấn nghe xong đứng dậy cung kính cúi người với Khương Sâm, nói: " Khương Sâm, cảm ơn sự giúp đỡ của anh. Nếu không cuộc đời Tiểu Ngọc và Tiểu Mỹ sẽ bị hủy trong tay tên súc sinh Lý Phong đó. Tôi thay hai em cảm ơn anh"

Khương Sâm đỡ Cao Chấn, vội vàng nói: "Nói thật ra, đây là việc mà tôi nên làm, hoặc là nói tôi nên làm vì Đông ca. Muốn cảm ơn cũng không nên cảm ơn tôi, mà cảm ơn Đông ca và người huynh đệ kia"

Cao Chấn nghe xong có chút xấu hổ, Tạ Văn Đông nói: "Lão Sâm, huynh đệ kia đang ở đâu? Tôi và Cao đại ca muốn cảm ơn hắn"

Khương Sâm cười nói: "Hắn sớm đi rồi, nói thật ra huynh đệ Ám tổ rất khổ cực. Huấn luyện thì mệt nhất, bình thường cũng bận rộn rất, nguy hiểm cũng nhiều nhất" Khương Sâm thầm nghĩ nhân cơ hội này tố khổ với Tạ Văn Đông, không biết chừng được tăng tiền lương, tăng phúc lợi cho huynh đệ.

Lúc này cửa mở ra, Lý Sảng và Cao Cường tiến vào. Lý Sảng rụt cổ kêu lên: "Tao nói lão Sâm, lời này của mày là có ý gì. Nói vậy có khác gì bảo huynh đệ các đường khác chỉ biết hưởng phúc mà không biết làm việc? Mày hơi quá rồi đó" Cao Cường nghe xong cũng liên tục gật đầu, đồng ý với lời Lý Sảng nói.

Khương Sâm biến sắc, hai thằng sao lại vào ngay lúc này, cười xấu hổ, vội vàng nói: "Không có, ý của tao là tất cả mọi người đều rất khổ cực" Lý Sảng cắt ngang lời hắn, cười tà nói: "Đúng đúng, đều rất khổ cực, nhưng chỉ Ám tổ là khổ cực nhất, đúng không?"

Mặt Khương Sâm đỏ ửng lên, chỉ vào Lý Sảng không nói nên lời. Tạ Văn Đông không ngăn cản huynh đệ trong bang trêu đùa nhau, ngược lại cho rằng có thể tăng thêm tình hữu nghị của mọi người. Cười ha hả, Tạ Văn Đông nói với Lý Sảng: "Ừm, Tiểu Sảng, xem ra mày thường xuyên đi cùng với Trương ca, Cao Cường, bản lĩnh đề cao không ít nhỉ" Sau đó quay đầu nói với Khương Sâm: "Muốn đấu miệng, anh còn phải học Tiểu Sảng nhiều"