Quyển 2 - Chương 15: Tạo phản



Tạ Văn Đông ngồi xuống, nhấc đầu người này lên nói: "Tao hỏi mày mấy vấn đề. Mày nếu ngoan ngoãn trả lời, tao sẽ không tức. Tao nếu như tức thì có thể làm bất cứ chuyện gì. Lời này mày phải nhớ kỹ"

Người này nuốt nước bọt, trừng mắt nhìn Tạ Văn Đông không nói gì. Tạ Văn Đông mặc kệ người này, nói tiếp: "Đầu tiên tao muốn biết thuốc phiện ở Thái Tử có phải là mày bỏ?" Người này gật đầu. "Tốt" Tạ Văn Đông cười nói: "Thứ hai, mày thật là Thanh Bang sao?" Người này gật đầu.

"Thứ ba, là ai phái mày làm?" Nói lời này, Tạ Văn Đông nhìn chằm chằm vào mắt người này.

Người này thở mạnh một hơi. Khí thế trên người Tạ Văn Đông làm hắn cảm thấy áp lực rất lớn, hai mắt không dám nhìn thẳng, nhỏ giọng nói: "Là Cao Chấn".

Tạ Văn Đông giơ ngón tay trước mặt hắn, lạnh lùng nói: "Mày không thành thật, điều này làm tao thất vọng. Tao ghét người nói dối, càng ghét người nói dối tao. Mà mày rất không may là chiếm cả hai cái đó. Đừng trách tao" Nói xong, nói với người bên canh: "Cắt ngón út nó trước".

Vừa dứt câu, hai người đã đi tới đè người này lại, xòe tay hắn ra. Người này biết sắp xảy ra chuyện gì, liều mạng giãy dụa. Nhưng không có ai đồng tình với hắn. Một người rút thanh chủy thủ ra, chém thẳng xuống ngón tay út của hắn.

"A..." Người này đau đến độ hét lên thảm thiết, lăn lộn trên đất, mặt đất xung quanh đầy vết máu. Tạ Văn Đông tiến lên trước, giẫm chân lên người hắn, giữ hắn lại: "Được rồi, tao quên nói cho mày, không nên coi lời tao nói là đùa cợt. Tao chưa bao giờ nói đùa với người không phải bạn tao" Nói xong Tạ Văn Đông bỏ chân ra, hỏi tiếp: "Không biết bây giờ mày đã muốn nói chưa".

Người này hoảng hốt nhìn Tạ Văn Đông, nói: "Tôi không... Không nói sai. Tôi là do Cao Chấn... sai làm".

Tạ Văn Đông lắc đầu: "Xem ra mày đang thử sự kiên nhẫn của tao. Chặt ngón tay nữa của nó" Lập tức lại có mấy người đi tới, chặt đứt một ngón tay tiếp theo. Người này thật sự không chịu nổi, tay đứt ruột sót, chỉ trong nháy mắt đã ngất đi.

Tạ Văn Đông cúi đầu nhìn, nói: "Làm nó tỉnh lại" Một huynh đệ vâng một tiếng, cầm lấy một chai bia đổ lên đầu hắn.

"A.... A..." Người này rên lên một tiếng, mơ mơ màng màng tỉnh lại, sợ hãi nhìn Tạ Văn Đông, mặt đầy mồ hôi. Tạ Văn Đông cười nói: "Thế nào? Không biết mày đã nghĩ ra chưa. Mày nói dối một câu, tao chặt một ngón tay của mình. Chờ sau khi chặt hết ngón tay sẽ chặt ngón chân. Ngón chân cũng hết, tao không thể làm gì khác hơn là cắt thịt trên người mày. Nhưng mày sẽ không chết nhanh, bởi vì trước khi nói ra câu trả lời tao muốn thì mày không thể chết được. Tao là người nói được làm được".

Tạ Văn Đông nói làm cho huynh đệ Văn Đông hội xung quanh nghe thấy cũng toát mồ hôi. Bởi vì bọn họ biết Tạ Văn Đông có thể nói ra thì nhất định sẽ làm được, dù là điều gì. Người này nhắm mắt lại một lúc không nói gì, hai phút sau mới từ từ nói: "Nếu như tao nói mày có thể bỏ qua cho tao không?"

Tạ Văn Đông nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Không thể. Mày cũng là người thông minh, hẳn biết hậu quả khi làm chuyện này, không nên coi tao là người lương thiện. Mày nhất định sẽ chết. Chỉ là một loại chết thoải mái, một loại chết đầy đau đớn. Mày tự chọn đi".

Cao Cường kỳ quái nhìn Tạ Văn Đông. Thầm nghĩ đại ca không phải nói quá rõ chứ. Thằng kia nghe xong còn có thể nói thật mới là lạ. Nhưng người kia lại mở miệng nói: "Được, giống hệt như lời đồn. Tạ Văn Đông quả nhiên không đơn giản. Tao phục. Nói cho mày, người sai tao làm chính là trưởng lão Thanh Bang Làm" Nói xong hắn nhắm mắt lại nằm trên mặt đất, một bộ muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ.

Tạ Văn Đông nghe xong thầm nhủ không xong. Lý Sử Minh dám có hành động lớn như vậy, chẳng lẽ là muốn tạo phản. Nếu đúng là như vậy, Cao Chấn có thể gặp nguy hiểm. Tạ Văn Đông lớn tiếng nói với người này: "Lý Sử Minh có phải có ý tạo phản?"

Người này cười châm chọc: "Có ý? Quyết định này sớm đã có. Ha ha, bây giờ Cao Chấn có thể đã chết rồi. Lý Sử Minh đã ngồi vào ghế Lão Đại Thanh Bang rồi".

Tạ Văn Đông nghe xong cảm thấy đầu đau lên, khoát tay ra hiệu không muốn nhìn thấy người này, cũng không muốn nghe thấy tiếng cười đáng ghét của hắn. Huynh đệ bên cạnh hiểu ý của Tạ Văn Đông, kéo người này ra ngoài.

Đầu tiên Tạ Văn Đông gọi điện cho Cao Chấn: "Thuê bao quý khách vừa gọi đang tắt máy, hoặc ngoài vùng phủ sóng, xin..." Tạ Văn Đông dập điện thoại, lập tức gọi cho Khương Sâm: " Khương Sâm, tôi là Tạ Văn Đông. Anh hãy điều tra Thanh Bang, đặc biệt tìm tin tức của Cao Chấn. Thanh Bang có thể có nội loạn".

Khương Sâm cũng vừa nhận được điện thoại của huynh đệ Ám tổ, không dám chậm trễ, gật đầu nói: "Được, Đông ca, tôi lập tức phái người đi".

Tạ Văn Đông ừ một tiếng, nói: "Nhớ, nhất định phải nhanh, trước tám giờ tôi muốn có tin tức chính xác" " Đông ca, tôi đã rõ, tôi tự mình đi một chuyến".

Tạ Văn Đông gật đầu hài lòng nói được, cùng mọi người ở Bắc Bắc chờ tin tức. Nhưng không lâu sau, huynh đệ Long đường đứng ngồi không yên, trong lòng rất lo cho Tam Nhãn. Cao Cường đi tới bên cạnh Tạ Văn Đông, nhỏ giọng nói: " Đông ca, anh xem có thể mang Tam Nhãn ra trước được không?"

Tạ Văn Đông cũng đang suy nghĩ biện pháp, nhưng không có cách nào hay cả. Cục trưởng thành phố bây giờ đang nhìn chằm chằm vào các bang hội hắc đạo, muốn hắn dễ dàng thả người là chuyện rất khó, lại còn mềm rắn không ăn, thật sự khó làm. Tạ Văn Đông ho khan một tiếng, đứng dậy nói: "Trương ca bị bắt đến cục cảnh sát nào?"

Cao Cường vội vàng nói: "Có lẽ là chỗ đó, em thấy cảnh sát là người ở đấy".

Tạ Văn Đông nhìn đồng hồ, mới có hơn sáu giờ, nói: "Được rồi, tao sẽ đi xem Trương ca thế nào, xem có biện pháp cứu hắn ra hay ko" Vừa nói vừa đi ra cửa. Mọi người không lên tiếng đi theo phía sau Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông đi đến cửa, quay đầu lại nói với mọi người: "Mọi người đều ở lại đây. Chúng ta không phải đi đánh nhau. Nhiều người như vậy sẽ làm cho cảnh sát bảo chúng ta tạo phản. Bây giờ chúng ta không thể để bọn họ nắm được nhược điểm".

Nói xong, Tạ Văn Đông nhìn mọi người một chút, một mình đi ra khỏi sàn nhảy. Đi đến trụ sở cảnh sát, hầu hết người đã tan giờ làm, bên trong chỉ có vài tên cảnh sát. Tạ Văn Đông trực tiếp đi vào, đang đứng ở hành lang vừa vặn gặp phải một nữ cảnh sát hơn hai mươi tuổi đi qua. Tạ Văn Đông khách khí nói; "Chị, em có chuyện muốn hỏi chị có thể được không?"

Nữ cảnh sát nghe thấy tiếng gọi liền đứng lại, nhìn Tạ Văn Đông một chút thấy là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, nghi hoặc hỏi: "Cậu có chuyện gì?"

"Không lâu trước kia các chị có phải bắt một người tên là Trương Chí Đông không? Em muốn gặp người này".

Nữ cảnh sát thấy Tạ Văn Đông không lớn, tưởng là em trai người kia, nói: "Vậy không được rồi. Người này là tội phạm nghiêm trọng, bây giờ không ai có thể gặp. Tôi thấy cậu tốt nhất là lần sau hãy tới".

Tạ Văn Đông thầm nhủ phiền phức, hỏi: "Em muốn gặp mặt sở trưởng. Không biết phòng sở trưởng ở đâu?"

Nữ cảnh sát thấy Tạ Văn Đông không chịu từ bỏ ý định, lắc đầu nói: "Trên tầng hai, lên tầng rẽ trái là thấy. Tôi thấy cậu có gặp sở trưởng cũng vô ích" Nói xong liền rời đi.

Tạ Văn Đông nói cảm ơn với nữ cảnh sát đang rời đi, xoay người đi lên tầng hai. Quả nhiên vừa rẽ trái đã thấy chữ phòng sở trưởng ở trên cửa. Gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng nói: "Vào đi".

Tạ Văn Đông đi vào, sở trưởng là một người đàn ông trung niên mập mạp. Người này thấy Tạ Văn Đông đi vào liền vội vàng đứng dậy: "Ai, là Tạ huynh đệ tới, mau ngồi xuống" Sở trưởng mặc dù không quá quen Tạ Văn Đông, nhưng cũng đã gặp mặt mấy lần.

Tạ Văn Đông không có thời gian nói nhảm với hắn, nói thẳng: "Đỗ sở trưởng, đừng khách khí. Tôi nghĩ ông cũng biết mục đích tới đây của tôi".

Đỗ sở trưởng trong lòng hiểu rõ. Đừng nhìn Tạ Văn Đông tuổi không lớn, nhưng mình không thể nào đắc tội. Hắn đến nhất định là vị chuyện của Tam Nhãn, vội vàng nói: " Tạ huynh đệ, đúng là chúng ta bắt được Trương Chí Đông. Nhưng đây là lệnh của cấp trên, cậu lần này nếu đến bảo tôi thả người, tôi thực sự không làm được. Mong Tạ huynh đệ thông cảm, dù sao bên trên tôi còn có cục trưởng".

Tạ Văn Đông biết biết hắn không nói dối, nói: "Tôi lần này đến không phải bảo ông thả người, hơn nữa ông không có cái quyền đó. Tôi chỉ muốn đến thăm Trương ca, việc này chắc không khó chứ".

Đỗ sở trưởng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Việc này đương nhiên không có vấn đề" Tạ Văn Đông nghe xong mỉm cười gật đầu.

Đỗ sở trưởng dẫn Tạ Văn Đông đến phòng tạm giam, nhìn vào cửa mà cười. Chỉ thấy Tam Nhãn đang hút thuốc, hô to gọi nhỏ cùng ba cảnh sát nhân dân đánh tá lả, trên mặt đất có mấy vỏ chai bia. Tam Nhãn ở thành phố J cũng là nhân vật nổi tiếng, vốn rất quen thuộc với cảnh sát khu này, không ít lần ăn cơm uống rượu với nhau. Hôm nay bắt Tam Nhãn vào đây là chuyện không có cách nào khác. Mấy cảnh sát quan hệ khá tốt với Tam Nhãn liền mang rượu và thức ăn đến cho hắn. Mấy người thấy sở trưởng và Tạ Văn Đông đi vào liền vội vàng đứng dậy. Đỗ sở trưởng hiểu chuyện, liền gọi mấy cảnh sát ra ngoài.

Tam Nhãn thấy Tạ Văn Đông liền cười nói: " Đông ca, tôi thế nào? Đừng nhìn tôi bị nhốt trong cục, vẫn được ăn được uống. Ha ha, con bà nó, cảnh sát còn xưng huynh gọi đệ với tôi".

Tạ Văn Đông tìm một cái ghế ngồi xuống, nói: "Thấy anh không có việc gì, tôi cũng yên tâm. Anh ở bên trong không việc gì phải gấp, bây giờ đang có nhiều chuyện, giải quyết xong tôi sẽ nghĩ biện pháp đưa anh ra" Tam Nhãn biết tình thế bây giờ khá căng, cục trưởng mới không dễ đối phó, nói: " Đông ca, tôi không sao đâu. Bây giờ ai dám khi dễ tôi? Cậu yên tâm đi, không cần phải suy nghĩ vì chuyện của tôi".

Tạ Văn Đông thầm khen một tiếng, cầm tay Tạ Văn Đông nói: "Yên tâm ở đây chơi. Trong vòng mười ngày tôi đảm bảo đưa anh ra khỏi đây. Thời gian này coi như nghỉ phép đi" "Ha ha" Tam Nhãn rất cảm động đối với sự quan tâm của Tạ Văn Đông, dùng tiếng cười che dấu kích động trong lòng mình.

Khách sạn Fuer cũng được coi là khách sạn hàng đầu thành phố J, trang trí xa hoa, người có tiền thường chọn nơi này làm địa điểm ăn tối. Lý Phong dẫn chị em Cao Tuệ Ngọc đến đây, lên phòng đã đặt trước ở tầng hai. Chỉ lát sau, nhân viên khách sạn đã mang rượu và đồ ăn lên. Lý Phong cười ha hả rót rượu cho hai chị em Cao Tuệ Mỹ. Cao Tuệ Mỹ nhíu mày nói: " Lý đại ca, em và Tiểu Ngọc không uống rượu. Bọn em uống nước ngọt thôi".

Lý Phong vỗ trán: "Ai, em xem anh này, sao lại quên hai em không uống rượu chứ" Vừa nói liền đứng dậy nói với hai thằng đàn em canh ở cửa: "Hai người đi lấy hai cốc nước hoa quả cho tôi, nhất định là phải "mới mẻ" Lý Phong quay lưng về phía hai chị em Cao Tuệ Ngọc, lén nháy mắt với đàn em. Đám đàn em hiểu được ý của Lý Phong, vâng một tiếng rời đi.

Lý Phong ngồi xuống nói chuyện mấy câu với chị em Cao Tuệ Mỹ. Cao Tuệ Ngọc cắt ngang lời hắn nói: " Lý Phong, anh không phải nói có chuyện liên quan với Văn Đông sao. Nói mau đi" Lý Phong nghe xong không khỏi thầm hận, tiện nhân trong lòng mày chỉ có Tạ Văn Đông. Lát nữa tao cho mày lên tiên, trong lòng chỉ có tao. Mày chờ xem.