Quyển 2 - Chương 8: Thích



Một lát sau, tâm trạng hai người đã ổn lại, ngồi trên giường, Cao Chấn hỏi: "Huynh đệ bây giờ đã có căn cơ ở phía Nam, tiếp theo định làm gì?"

Tạ Văn Đông thẳng thắn nói: "Có tính, tôi muốn cả phía Nam"

Cao Chấn ngẩn người một chút, sau đó cười ha hả, đấm vai Tạ Văn Đông: "Miệng huynh đệ không nhỏ. Phía Nam bây giờ ngoại trừ Chu Hữu Bằng và Lưu Thanh, hai người còn lại không cần lo lắng. Mà Lưu Thanh lại được ta âm thầm ủng hộ, là người không sai. Hy vọng huynh đệ cho hắn một con đường"

Tạ Văn Đông gãi gãi đầu, không có ý tứ nói: "Thực ra mới đầu tôi cũng có ý thu thập hắn. Nếu Cao đại ca nói ta cũng không có ý kiến. Chỉ là Chu Hữu Bằng hơi khó đối phó, hắn lại có Huynh Đệ minh ủng hộ. Tôi bây giờ còn chưa thể động đến hắn"

Cao Chấn suy nghĩ một chút nói: "Cậu có nghĩ trước khi đối phó hắn, sẽ diệt Huynh Đệ minh trước không?"

Mắt Tạ Văn Đông sáng lên, cúi đầu suy nghĩ một lát, cười ha hả nói: "Cao đại ca nói đúng. Liên minh đánh hổ mà chúng ta thành lập, hầu hết các bang hội đều tham gia chỉ có một mình Huynh Đệ minh là không. Các bang hội bây giờ đều có ý kiến với chúng. Nếu như đối chiến với Huynh Đệ minh, cho dù các bang hội hắc đạo ở thành phố J không đứng về phía chúng ta, nhất định cũng không ủng hộ Huynh Đệ minh chúng. Cao đại ca chắc cũng đã nhìn ra điểm này"

Cao Chấn cười nói: "huynh đệ thật thông minh, vừa điểm đã nhìn ra. Tôi nghĩ cậu trước hết đánh hai nhà Đan Trương, sau đó đối phó Huynh Đệ minh. Đến lúc đó tôi sẽ giúp cậu. Huynh đệ tốt, chúng ta ra ngoài cắt "Bánh ngọt", ha ha" Nói xong đứng dậy, Tạ Văn Đông và Cao Chấn đi ra khỏi phòng, trong lòng rất thoải mái.

Ba mươi cơ sở thuộc địa bàn của Mãnh Hổ bang, Thanh Bang được chia năm nơi, Văn Đông hội ba nơi, các bang hội khác cùng chia. Bởi vì số cơ sở có hạn, có hai ba bang hội chỉ được chia một nơi. Mặc dù có chút không thoải mái nhưng vẫn có thể hài lòng. Dù sao bọn họ cũng không làm gì, chủ lực đánh đổ Mãnh Hổ bang chính là Thanh Bang và Văn Đông hội.

Sau khi hội nghị kết thúc, Tạ Văn Đông có chút dở khóc dở cười với ba nơi mình được chia. Vị trí của các nơi rất đẹp, thuộc trung tâm thành phố, diện tích không nhỏ, chỉ là không liền mạch với địa bàn của mình, giống như đang chạy bộ đột nhiên tuột một chiếc giày, sợ rằng mình không thể nào chiếu cố đến nó. Chờ mọi người đi rồi, Cao Chấn cười hỏi Tạ Văn Đông: "Nhìn huynh đệ có vẻ không cao hứng. Không hài lòng với các cơ sở?"

Tạ Văn Đông lắc đầu nói: "Ba nơi này rất được, chỉ là quá xa địa bàn của tôi, ha ha"

"Không vấn đề gì, có thể kiếm tiền chính là cơ sở tốt" "Vâng, Cao đại ca, điều này tôi biết"

Cao Chấn nói: "huynh đệ, lúc nào đến nhà tôi ngồi chơi. Mấy hôm nay Tiểu Ngọc luôn nhắc tới cậu, nói ở trường cả ngày không thấy bóng dáng cậu đâu. Ha ha"

Tạ Văn Đông thầm nghĩ cũng đúng, mấy hôm nay không thấy cô bé đó, trong lòng đúng là có chút nhung nhớ, nói: "Cao đại ca, tình hình mấy hôm nay của tôi thế nào anh cũng biết, bận từ sáng đến tối đêm. Bây giờ có thể rảnh rỗi một lúc, vừa lúc có thể đi gặp Tiểu Ngọc"

Cao Chấn gật đầu, nhìn Tạ Văn Đông, miệng giật giật muốn nói gì đó lại thôi. Tạ Văn Đông không thấy vẻ mặt của Cao Chấn, nói vài câu với hắn rồi xoay người rời đi.

Hôm sau, Tạ Văn Đông triệu tập các nhân vật chủ chốt, tổ chức hội nghị nhỏ. Sau một đêm suy nghĩ, Tạ Văn Đông quyết định để Tam Nhãn quản ba cơ sở mới. Tam Nhãn bây giờ dù là mưu lược, hay là năng lực tùy cơ ứng biến đều thể hiện như một đại tướng, là một người có thể tin cậy. Đồng thời Tạ Văn Đông cũng nói ra mục tiêu tiếp theo với mọi người. Quét sạch Đan Hiểu Vân và Trương Hồng.

Đối với hai người này, mọi người không nói gì, thực lực của chúng giờ kém xa Văn Đông hội. Cao Cường đề nghị lần này trước hết phát ra hắc thϊếp với hai người bọn họ, thể hiện uy phong của Văn Đông hội. Sau mấy lần mở rộng và chiến đấu, Tạ Văn Đông hiểu rõ uy lực của chiến tranh chớp nhoáng. Văn Đông hội lúc trước khi đối địch đều là công kỳ vô bị, một kích lấy mạng, giảm tổn thất của mình xuống mức thấp nhất. Lần này đối phó hai người Đan Trương, Tạ Văn Đông cũng quyết định dùng cách này. Hắn để Tam Nhãn, Cao Cường, Lưu Ba chỉ huy đường mình công kích Đan Hiểu Vân. Lý Sảng, Hà Hạo Nhiên, Trương Nghiên Giang dẫn theo huynh đệ trong đường công kích Trương Hồng. Mà Khương Sâm chỉ huy Ám tổ tìm hiểu tình báo, đồng thời hỗ trợ các đường tấn công. Phương thức công kích vẫn là đánh lén, nhất định phải một kích phải gϊếŧ, không cho bọn họ một cơ hội phản kháng. Tạ Văn Đông để mọi người nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm mai bắt đầu hành động.

Trương Hồng và Đan Hiểu Vân nằm mơ cũng không nghĩ ra, thiếu niên trong buổi hội nghị tối qua còn nói còn cười với bọn họ, nhanh như vậy đã ra tay với bọn họ.

Hắc đạo thành phố J sau khi Mãnh Hổ bang rời đi rốt cuộc đã hơi bình tĩnh, các bang hội đều thả lỏng. Nhưng đó chỉ là sự bình tĩnh bên ngoài, một cơn sóng gió ngập trời sắp nổ ra. Theo gót giày không ngừng mở rộng của Tạ Văn Đông, hắc đạo thành phố J dần dần biến đổi.

Một ngày không có gì để nói, sáng sớm hôm sau, Tạ Văn Đông gọi điện đến nhà Cao Chấn, người nhận điện thoại chính là Cao Tuệ Ngọc: "Alo, là Tiểu Ngọc à, lát nữa em đến nhà chị nhé?" "Văn Đông? Anh chị không có nhà. Em đến nhà chị làm gì?"

Xem ra cô ta đang giận. Tạ Văn Đông cười nói: "Chúng ta đã mấy ngày không gặp, em muốn gặp chị".

"Gặp em? Thực làm người ta sợ hãi. Chị thấy thôi đi, chờ anh chị về rồi em hãy đến" "Bíp" Cao Tuệ Ngọc cúp điện thoại, cầm gối trên ghế ném mạnh xuống đất, sau đó đứng lên giẫm vài cái: " Tạ Văn Đông đáng chết. Tạ Văn Đông thối tha. Anh là đồ bại hoại. Tôi giẫm chết anh".

Giọng nói cực lớn làm cho Tạ Văn Đông tay cầm điện thoại đứng ngoài cửa nhà nàng nghe rõ mồn một. Ông trời ạ, không phải chứ. Tạ Văn Đông do dự một chút, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, khẽ cắn môi, đưa tay lên ấn chuông cửa, yên lặng cầu khẩn hôm nay may mắn.

"Ai đó?" Giọng nói bực bội của Cao Tuệ Ngọc truyền ra từ bên trong.

Tạ Văn Đông thở ra một hơi, lớn tiếng nói: " Tiểu Ngọc, là em".

Bên trong cửa vang lên tiếng: "Binh bang" Một lát sau cửa mở ra, Cao Tuệ Ngọc chống tay ngang hông đứng trước cửa, nhìn Tạ Văn Đông, chu miệng nói: "Vào đi"

Tạ Văn Đông cười cười với Cao Tuệ Ngọc, khụ một tiếng đi vào nhà. Đứng trong phòng khách, Tạ Văn Đông thấy TV đang bật, nói: " Tiểu Ngọc, đang xem tiết mục gì..." "Bịch" Cao Tuệ Ngọc đóng mạnh cửa lại, phát ra tiếng động cắt ngang lời Tạ Văn Đông.

"Em muốn uống gì?" Cao Tuệ Ngọc ngồi trên ghế, nhìn T, hỏi.

Tạ Văn Đông ngồi bên cạnh nàng, thấy Cao Tuệ Ngọc còn đang tức, nói: "Mấy hôm nay em thực sự rất bận, hơn nữa cũng rất mệt, mấy hôm nay không thấy chị trong lòng rất buồn phiền. Hôm nay không dễ gì được rảnh rỗi, chị còn như vậy..." Nói xong, Tạ Văn Đông nhắm mắt dựa lưng vào ghế.

"Em có biết không, mấy hôm nay chị lo lắng cho em nhiều đến thế nào không. Nhưng em lại không gọi điện cho chị một lần nào. Chuyện của em là do anh trai nói cho chị biết" Vừa nói, mắt Cao Tuệ Ngọc đỏ lên.

Tạ Văn Đông hơi xấu hổ: "Đây là em không đúng, lần sau dù bận đến đâu, nhất định cũng phải gọi điện cho chị".

"Thế còn được. Em không biết, mấy hôm nay Lý Phong suốt ngày quấn lấy người ta, phiền chết đi được".

"Lý Phong? Là ai?” Tạ Văn Đông cảm thấy kỳ quái, trong ấn tượng không có người này.

Cao Tuệ Ngọc nói: "Hắn là con trai của chú Lý, trưởng lão trong bang hội" Thấy Tạ Văn Đông còn có chút khó hiểu, Cao Tuệ Ngọc giải thích: "Chú Lý em cũng đã gặp. Còn nhớ lần đầu tiên khi chúng ta đi chơi, người ra tay giáo huấn mấy tên côn đồ và gọi em là ở vũ trường không, đó chính là chú Lý".

Tạ Văn Đông suy nghĩ một lát, nhớ lại đúng là có chuyện đó, nói: "Là ông béo đeo kính khoảng bốn mươi tuổi kia hả?" Cao Tuệ Ngọc gật đầu nói: "Thực ra chú Lý rất tốt với chị. Chỉ là Lý Phong cứ quấn lấy chị, phiền chết được".

Tạ Văn Đông trong lòng vừa động. Hắn tuy chỉ gặp chú Lý kia một lần, nhưng lúc ấy trực giác nói cho hắn biết người này không hề đơn giản, không trung hậu như bề ngoài. Nhưng Tạ Văn Đông không có nói ra suy nghĩ trong lòng. Dù sao đó chỉ là cảm giác của hắn, không thể nào làm cho Cao Tuệ Ngọc tin tưởng, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu không nói.

Cao Tuệ Ngọc thấy khuôn mặt gầy gò của Tạ Văn Đông, đau xót trong lòng. Biết hắn bị bệnh hypoglycemia (Nồng độ đường trong máu thấp), dịu dàng nói: "Em suốt ngày bận với chuyện trong bang hội, cơ thể em thế nào en không biết sao. Em nhìn em kìa, gầy đi bao nhiêu rồi kìa".

"Ha ha, bận một chút thôi mà, mấy hôm nữa là ổn" Tạ Văn Đông tạm thời bỏ qua chuyện của Lý Phong, nhưng trong lòng nhớ kỹ người này. Nháy nháy mắt với Cao Tuệ Ngọc, mang ý đồ xấu nói: "Em bây giờ chỉ muốn... ngủ"

Mặt Cao Tuệ Ngọc đỏ lên, sẵng giọng: "Ai ngủ với em chứ?" Tạ Văn Đông cười ha hả: "Em có nói ngủ cùng chị sao?"

"Em.... Tạ Văn Đông chết tiệt" Cao Tuệ Ngọc giận đến độ mặt đỏ ửng lên, hai tay đấm vào ngực Tạ Văn Đông nhưng không có bất cứ sự uy hϊếp nào, chỉ mang đến tiếng cười của hắn. Một lát sau, Cao Tuệ Ngọc đã hơi mệt, dựa vào vai Tạ Văn Đông, ánh mắt mê ly nhìn hắn mà nói: "Mấy ngày nay thực sự nghĩ đến chị chứ?"

Tạ Văn Đông gật đầu. Cao Tuệ Ngọc dựa vào gần như vậy làm cho hắn không quen. Lúc nàng thở sẽ phả hơi nóng vào mặt hắn. Nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng, lửa nóng bốc lên trong lòng. Hai người đưa mắt nhìn nhau, lặng yên không nói. Thấy Cao Tuệ Ngọc nhắm mắt lại, Tạ Văn Đông không tự giác từ từ cúi xuống đôi môi đỏ mọng của nàng. Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên reo lên. Tạ Văn Đông chấn động, theo phản xạ đứng lên, mặt đỏ bừng rút điện thoại di động ra. Cao Tuệ Ngọc nhìn Tạ Văn Đông đi sang một bên nghe điện, trong lòng thầm than một tiếng, cắn môi không nói gì.

Điện thoại là Lý Sảng gọi tới: "Alo, Đông ca, em là Tiểu Sảng. Bọn em bây giờ bắt đầu tấn công Trương Hồng, Đông ca có chỉ thị gì không?"

"Không có, bình thường làm như thế nào, bây giờ cứ làm như vậy. Chỉ cần nhanh".

"Đã biết, Đông ca. Đúng rồi, em không làm phiền anh chứ".

Tạ Văn Đông không nhịn được cười một tiếng: "Không có, đừng lảm nhảm, mau đi ‘Làm việc’ đi".

"Vâng, tiểu đệ tuân lệnh. Ha ha".

Tạ Văn Đông cất điện thoại đi, thấy Cao Tuệ Ngọc đang ngồi trên ghế, đi tới nhỏ giọng nói: "Tiểu Ngọc, vừa nãy... em...."

Cao Tuệ Ngọc không nói gì, đứng lên ôm cổ Tạ Văn Đông, hôn lên môi hắn. Tạ Văn Đông đầu tiên là ngẩn ra, cảm nhận được hương vị ngọt ngào trong miệng Cao Tuệ Ngọc, đưa tay ra ôm nàng vào lòng. Lưỡi hai người quấn lấy nhau. Cao Tuệ Ngọc vốn chỉ muốn khẽ hôn, bây giờ cũng không chịu khống chế chuyển thành nụ hôn cuồng nhiệt. Thời gian như ngừng trôi, hai người thật lâu sau vẫn không tách ra.

Cả người Cao Tuệ Ngọc như không còn sức lực, dựa vào người Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông không thể khống chế được trong lòng nữa, đưa tay lên sờ tới ngực của nàng. Ngay khi hai người đang tập trung tinh thần, điện thoại di động lại vang lên.

"Đáng chết" Tạ Văn Đông không biết là đang mắng điện thoại, hay là mắng người gọi điện. Nhẹ nhàng đẩy thân thể mềm mại của Cao Tuệ Ngọc ra, đi sang bên. Cao Tuệ Ngọc xấu hổ kêu lên một tiếng, dựa lưng vào ghế, vùi mặt vào gối.

"Alo? Đông ca, em là Tam Nhãn. Em bây giờ chuẩn bị công kích Đan Hiểu Vân, Đông ca còn sống hay đã chết thế?"

Tạ Văn Đông trợn trừng mắt, những người này là đang thử tính kiên nhẫn của mình đây, nói: "Mày biết nghĩ mà. Đừng cái gì cũng hỏi tao".

"Vâng, biết rồi. A? Đông ca, giọng nói của anh không tốt, có phải đã xảy ra chuyện gì?"

"Nếu như mày bây giờ không dập điện thoại, tao về sẽ nghĩ xem có nên đánh mày không"

"A?" Đầu bên kia điện thoại ngẩn ra một lát, sau đó truyền tới tiếng cười ha hả của Tam Nhãn: "Ha ha, em đã rõ. Đông ca đang ở nhà Cao Tuệ Ngọc sao? Anh từ từ hưởng thụ. Em sẽ không gọi điện quấy rầy hai người nữa. Ha ha".

"Mày..." Không đợi Tạ Văn Đông nói, Tam Nhãn đã dập điện thoại. Tạ Văn Đông cầm điện thoại di động trong tay, cảm thấy rất đau đầu. Đi tới trước ghế, thấy Cao Tuệ Ngọc đang vùi mặt xuống ghế, không khỏi nhớ tới chuyện vừa nãy. Trong lòng hắn không biết tình cảm của mình đối với Cao Tuệ Ngọc là gì. Dù sao Tạ Văn Đông mới chỉ có mười sáu tuổi, còn rất mơ hồ về tình yêu. Khẽ vỗ vai Cao Tuệ Ngọc nói: " Tiểu Ngọc, em… anh nghĩ… Anh nghĩ mình thực sự thích em".

Cao Tuệ Ngọc nghe xong, trong lòng rất hạnh phúc, mặt đỏ ửng không dám ngẩng đầu lên. Tạ Văn Đông nói xong lời này, cảm thấy cả người rất thoải mái. Thấy Cao Tuệ Ngọc sắp dán sát đầu xuống đệm, cười nói: "Nếu còn cúi nữa sẽ nhét đầu vào giữa ghế đó. Em bây giờ trông rất giống đà điểu".

Cao Tuệ Ngọc tức giận ngẩng đầu lên, véo tay Tạ Văn Đông nói: "Hừ. Anh mới là đà điểu. Anh là một con đà điểu chết vừa bé lại vừa ngu".

"Đúng không, ha ha, xem giữa hai ta ai giống" Tạ Văn Đông vừa nói, đưa tay ra cù Cao Tuệ Ngọc, làm nàng cười ha hả. Cao Tuệ Ngọc cũng không yếu thế, vừa véo vừa cắn Tạ Văn Đông. Hai người loạn thành một đoàn. Một lúc sau, hai người có chút mệt, Cao Tuệ Ngọc dựa vào vai Tạ Văn Đông nói: " Văn Đông, thời gian này anh gầy quá, có phải không chịu ăn không?"

Tạ Văn Đông cầm tóc nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, ngửi ngửi, có một mùi hương thơm ngát: "Đúng vậy. Thời gian này trong bang hội rất nhiều chuyện. Một ngày có khi chỉ ăn một bữa"

"Em làm nhiều đồ ăn cho anh".

"Thôi, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn. Anh bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon" Tạ Văn Đông thật sự không dám khen ngợi tài nấu nướng của Cao Tuệ Ngọc. Hai bài học làm hắn cả đời khó quên.

Cao Tuệ Ngọc gật đầu: "Được rồi, anh ngủ một lát đi. Đến trưa em sẽ gọi anh dậy ăn cơm" Tạ Văn Đông nhìn vẻ dịu dàng của nàng, trong lòng rất thích thú. Nắm tay Cao Tuệ Ngọc, mắt mỉm cười nói: "Anh muốn em ngủ với anh"

"Phì... Ai ngủ với anh" Cao Tuệ Ngọc thở mạnh vào mặt Tạ Văn Đông, nói.