Tam Nhãn thấy thế mừng rỡ, đưa quả lựu đạn còn lại cho Trương Nghiên Giang. Bản thân lao lên, huynh đệ Long đường theo sát phía sau. Tam Nhãn một tay cầm đao, một tay cầm súng, gϊếŧ lên tầng ba. Thủ hạ của Hạ Học Dung bị quả lựu đạn vừa nãy của Tam Nhãn làm cho choáng váng đầu óc, vừa mới có phản ứng đã bị đám Tam Nhãn gϊếŧ tới cửa. Đám thủ hạ của Hạ Học Dung không còn lòng dạ chiến đấu, sợ đến độ bỏ chạy tán loạn. Hạ Học Dung thấy đám thủ hạ bỏ chạy, không nói gì, ngơ ngác ngồi trên đất.
Tam Nhãn đi tới gần Hạ Học Dung, một cước đá bay khẩu súng trong tay hắn, sau đó gí súng vào đầu hắn: "Hạ Học Dung, mày đã thua" Hạ Học Dung đột nhiên ngẩng đầu nói: "Bọn mày là ai? Để tao chết cũng hiểu một chút"
Tam Nhãn gật đầu, từ trong lòng lấy ra một tấm thẻ, giữa tấm thẻ có một chữ "Sát" đỏ rực.
Hạ Học Dung nhìn tấm thϊếp, kinh hãi kêu lên: "Hắc thϊếp. Mày là Văn Đông hội" Thấy đối phương gật đầu, Hạ Học Dung nhắm hai mắt lại, xem ra đã tuyệt vọng. Tay Tam Nhãn từ từ đặt vào cò súng.
Đúng lúc này, trên cổ tay Hạ Học Dung đột nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ. Trong nháy mắt khi Tam Nhãn bóp cò, chủy thủ đã bay bắn vào cổ họng hắn.
Tam Nhãn vốn tưởng Hạ Học Dung đã thôi chống cự, không nghĩ tới hắn còn có thể phản kích. Theo bản năng nghiêng người sang một bên, chủy thủ bay sát qua cổ hắn. Tam Nhãn đưa tay ra sờ, trên cổ xuất hiện một vết thương sâu hai tấc, máu chảy đầm đìa.
Hạ Học Dung thừa dịp Tam Nhãn né tránh, rất nhanh chạy xuống dưới lầu. Huynh đệ Long đường đang truy sát tay chân của Hạ Học Dung, cũng không ngờ tới biến cố này. Hạ Học Dung luồn qua mọi người chạy xuống tầng hai. Trương Nghiên Giang tay cầm phiến đao cản đường hắn. Hạ Học Dung mắt đỏ lên, tức giận nói: "Cút ngay".
Trương Nghiên Giang cười nói: "Hạ Học Dung, hôm nay mày đừng mong sống rời khỏi đây" Vừa nói, vung đao về phía đối phương. Hạ Học Dung lắc mình né tránh, giữ khoảng cách định tiếp tục chạy trốn. Nhưng Trương Nghiên Giang không cho hắn thực hiện, xoay tay vung tiếp một đao, mang theo tiếng rít lướt về phía Hạ Học Dung. Hạ Học Dung kêu lên một tiếng, thân hình lăn trên đất ra ngoài, vừa định bò lên, trên đỉnh đầu đã rơi xuống một tấm thϊếp màu đen.
Tấm thϊếp từ từ bay xuống trước mắt Hạ Học Dung, nòng súng đen ngòm đã hiện lên trước mặt hắn. Người cầm súng giống như có con mắt thứ ba, đúng là Tam Nhãn mà một đao vừa nãy của hắn không gϊếŧ chết. Nhưng hắn không còn có cơ hội nghĩ gì hết. Tam Nhãn không hề do dự bóp cò, súng nổ, giữa trán Hạ Học Dung có thêm một lỗ máu, thân hình ngã xuống, hắc thϊếp rơi xuống chân hắn.
Trương Nghiên Giang nhìn Hạ Học Dung trên mặt đất, lại nhìn Tam Nhãn, thấy cổ hắn đang chảy máu, vội vàng hỏi: "Không sao chứ?"
Tam Nhãn lắc đầu, lấy khăn lau vết thương trên cổ, thở dài nói: "Hạ Học Dung cũng là một nhân vật" Trương Nghiên Giang cười, gật đầu.
Hai người nhanh chóng thu thập hiện trường, gọi huynh đệ cõng người bị thương ra khỏi sòng bạc. Tam Nhãn đi tới trước cửa xe Tạ Văn Đông, mở cửa ra, nhỏ giọng nói: "Đông ca, đã xử lý xong"
Tạ Văn Đông gật đầu cười, cầm lấy điện thoại di động gọi cho Trần cục trưởng: "Alô, Trần cục trưởng? Tôi đã giải quyết xong, ông có thể phái người tới"
"Ai, cậu thì xong việc, điện thoại ở trung tâm cảnh sát sắp nổ rồi đó. Phân cục lập tức phái người tới, các người mau rời đi, đừng để bị nhìn thấy"
"Ừm. Tôi biết. Sáng mai tôi chuyển hai mươi vạn vào tài khoản của ông, được không?" "Ha ha, được. Lão đệ, cậu quá khách khí" "Được rồi, như vậy nhé" "Được, gặp lại"
Tạ Văn Đông ngắt điện, chờ Tam Nhãn và Trương Nghiên Giang lên xe rồi ra hiệu cho lái xe chạy đi. Xe chạy thẳng về Quỷ Vực. Những người khác chuyển huynh đệ bị thương đến bệnh viện, vì tránh tai mắt của người liền lấy cớ là xã hội đen đánh nhau, những người này không kịp tránh nên bị thương.
Đám Tạ Văn Đông sau khi đến Quỷ Vực, bên trong đã đứng đầy huynh đệ Văn Đông hội. Bọn họ đã sớm hoàn thành nhiệm vụ, về đây chờ bọn Tạ Văn Đông. Đang sốt ruột thì thấy Tạ Văn Đông và Tam Nhãn về, vội vàng hỏi: "Đông ca. Sao rồi?"
Tạ Văn Đông nhìn mọi người, lớn tiếng nói: "Sau này địa bàn của Hạ Học Dung là của chúng ta".
Mọi người nghe xong im ắng một chút, Lý Sảng hét lớn ôm lấy Tạ Văn Đông, lớn tiếng hoan hô: "Đông ca vạn tuế. Văn Đông hội vạn tuế" Những người khác cũng hét ầm lên, vũ trường lập tức trở nên náo nhiệt. Sự vui mừng trong lòng mọi người đều không thể nói nên lời. Bang hội không chỉ thắng được cường địch, hơn nữa rốt cuộc mở rộng được địa bàn. Sau này không cần phải sống ở Biên Nam, nơi nghèo khó và nhỏ bé nữa.
Một bên vui, một bên buồn. Đêm nay Văn Đông hội sẽ không ngủ. Nhưng đối với Mãnh Hổ bang thì lại là một đêm đau đớn không ngủ được. Địa bàn của bọn họ đã bị Thanh Bang đột nhiên công kích năm nơi, tổn thất trầm trọng. Nhưng ngay sau đó nhận được tin Hạ Học Dung bị gϊếŧ, khiến bọn họ mất đi đồng minh duy nhất ở thành phố J. Lão Đại Mãnh Hổ bang ở thành phố J là Lý Thành Long nổi trận lôi đình, mắng to đàn em là một đám ngu dốt, trong lòng thầm kêu Thanh Bang tàn nhẫn.
Đêm đó, cảnh sát thành phố tăng cường tuần tra, giới nghiêm toàn thành, kiểm tra tất cả xe ra vào thành phố. Thanh Bang cũng đã rút lại, rút tất cả nhân viên về. Mãnh Hổ bang vốn định truy kích, nhưng khắp thành phố đều là cảnh sát, cũng không thể làm gì khác là thôi.
Hạ Học Dung, chỉ trong một đêm có tám cứ điểm bị Văn Đông hội tập kích, số tàn dư còn lại cũng hoàn toàn biến mất trong hắc đạo theo cái chết của Hạ Học Dung. Bốn thế lực còn lại ngoại trừ Lưu Thanh đều hoảng sợ vì đợt tấn công chớp nhoáng của Văn Đông hội, mỗi người đều bất an.
Hôm sau, Văn Đông hội chính thức tiếp quản địa bàn của Hạ Học Dung, trong lúc nhất thời Văn Đông hội có thêm tám cứ điểm, trong đó còn có một sòng bạc. Tạ Văn Đông không giải tán nhân viên trong sòng bạc, để bọn họ tiếp tục kinh doanh sòng bạc, cũng tuyên bố tăng lương cho những người muốn lưu lại. Những người này vốn dựa vào đây mà sống, dù có thay đổi ông chủ, nhưng đối phương không đuổi mình còn tăng lương, đều cao hứng. Không có một ai rời đi, sòng bạc tiếp tục kinh doanh.
Trận chiến này, Văn Đông hội có ba người chết, hơn mười người bị thương. Tạ Văn Đông xuất ra năm mươi vạn đưa cho nhà người chết, người bị thương cũng được bồi thường. Văn Đông hội điều chỉnh năm ngày, chỉnh đốn lại những người mới thu.
Trong thời gian đó, Thanh Bang và Mãnh Hổ bang đã xảy ra mấy lần đại chiến. Sau đó Cao Chấn phát ra thϊếp mời cho các bang hội hắc đạo, yêu cầu Lão Đại các bang hội thành phố J tập trung ở Thanh Bang. Với uy danh của Thanh Bang, ngoại trừ Huynh Đệ minh là kẻ thù không đội trời chung ra, các Lão Đại khác đều đến đông đủ. Đương nhiên cũng không thể thiếu Tạ Văn Đông đang rất nổi tiếng.
Trên hội nghị, Cao Chấn tức giận chỉ trích Mãnh Hổ bang: "Mãnh Hổ bang dù như thế nào cũng là bang hội từ bên ngoài đến. Vừa đến đây đã không tuân theo quy củ mà liên tục khıêυ khí©h. Lão Đại Phủ Đầu bang bị gϊếŧ một cách không minh bạch mọi người cũng thấy. Nếu như chúng ta không đoàn kết đả kích Mãnh Hổ bang, như vậy kết quả của Phủ Đầu bang hôm nay chính là ngày mai của chúng ta"
Tạ Văn Đông biết lúc này cần có người đứng lên để kích động những người khác. Vì vậy đứng dậy nói: "Ở đây tôi ít tuổi nhất, là vãn bối tôi vốn không có tư cách nói chuyện. Nhưng nghe Cao đại ca nói, tôi cũng muốn nói hai câu. Không biết mọi người có phản đối hay không?"
Tạ Văn Đông nói rất khách khí, nhưng là xét về thực lực không ai dám xem nhẹ thiếu niên này. Mọi người đều nói: "Tạ lão đệ khách khí" " lão đệ là thiếu niên anh hùng, đương nhiên có tư cách nói chuyện" "Tạ Lão Đại"
Tạ Văn Đông gật đầu với mọi người, nhìn về phía Cao Chấn, người sau gật đầu khen ngợi hắn. Tạ Văn Đông ho khan một tiếng nói: "Đối với Mãnh Hổ bang, tôi đồng ý lời Cao đại ca nói. Bởi vì thành phố J chúng ta rất gần nước Nga. Đám xã hội đen nước Nga vì dễ buôn lậu nên muốn tìm một điểm đặt chân ở Trung Quốc, kết quả coi trọng thành phố J chúng ta. Vì thuận tiện và không có đối thủ cạnh tranh, bọn họ không muốn cũng không có khả năng cho phép hắc đạo thành phố J tồn tại. Nếu như chúng ta chỉ biết lui bước, kết quả chỉ có bị tiêu diệt. Phủ Đầu bang bị diệt không phải kết thúc mà là bắt đầu. Tiếp theo Mãnh Hổ bang sẽ đối phó ai trong số chúng ta"
Tạ Văn Đông thở dài một hơi, nhìn mọi người, thấy có Lão Đại đầu đã đầy mồ hôi, nói tiếp: "Mãnh Hổ bang thực ra cũng chẳng có gì đáng sợ. Chúng mạnh hơn nữa cũng chỉ là bang hội đến từ bên ngoài, không có căn cơ. Chúng ta nếu như có thể đoàn kết lại, khiên chiến với Mãnh Hổ bang. Như vậy ngày bọn chúng rời khỏi thành phố J cũng không còn xa nữa".
Mọi người đều gật đầu, lời Tạ Văn Đông nói rất có lý, nhưng trong lòng còn đang tính toán. Dù sao thực lực của Mãnh Hổ bang đã xâm nhập vào trong lòng mọi người. Thấy mọi người vẫn còn do dự, Tạ Văn Đông tức giận nói: "Mãnh Hổ bang có chỗ dựa là đám xã hội đen Nga làm chỗ dựa không mà các người sợ chúng. Người Trung Quốc chúng ta đã bao giờ sợ ngoại quốc đâu. Bây giờ đã không đơn giản là sự tranh đoạt trong huynh đệ. Đám mắt xanh mũi lõ khi dễ lên đầu chúng ta, cả tỉnh đều nhìn vào chúng ta. Muốn làm rùa đen thì đừng làm người Trung Quốc. Tôi bây giờ tuyên bố, Văn Đông hội bắt đầu tuyên chiến với Mãnh Hổ bang từ hôm nay" Tạ Văn Đông nửa thật nửa giả, câu nói này có nửa phần là thật tâm. Hắn bây giờ mặc dù chưa phải là yêu nước, nhưng thấy mọi người nhát gan như vậy, trong lòng không khỏi tức giận. Tạ Văn Đông bình thường luôn ăn nói nhã nhặn bắt đầu chửi tục.
mọi người nghe thấy lời này của Tạ Văn Đông đều đỏ mặt tía tai. Lão Đại Đông Hỏa bang Dư Phi vỗ bàn, đứng dậy nói: "Tôi cũng bị Mãnh Hổ bang ức hϊếp. Tạ huynh đệ nói đúng, muốn làm rùa đen không phải người Trung Quốc. Dư Phi tôi không phải anh hùng gì hết nhưng cũng biết hai chữ liêm sỉ, tuyệt đối không để hắc đạo thành phố J ta mất mặt. Đông Hỏa bang chúng ta hôm nay cũng sẽ tuyên chiến với Mãnh Hổ bang"
Dư Phi dẫn đầu, Lão Đại các bang hội khác đều đứng lên tỏ thái độ, trong đó còn có mấy người dù không muốn nhưng thấy tất cả đều vậy, không thể làm gì khác hơn là đứng lên tỏ thái độ sẽ tuyên chiến với Mãnh Hổ bang. Thông qua đề nghị của Cao Cường, tất cả bang hội tham gia hội nghị lần này tạm thời thành lập liên minh có tên là "Liên minh đánh hổ" Tên mặc dù hơi xấu chút, nhưng lại là tôn chỉ của minh. Chờ sau khi đánh ngã Mãnh Hổ bang, liên minh sẽ tự động giải tán.
sau khi hội nghị lần này kết thúc, hắc đạo thành phố J bắt đầu hành động lớn nhất chưa từng có trong lịch sử. Ngoại trừ một số bang hội cá biệt ra, hắc đạo cả thành phố J đều chĩa mũi dùi vào Mãnh Hổ bang.
sau khi tan hội, Tạ Văn Đông và Cao Chấn ăn ý không rời đi. Thấy mọi người đã đi, Cao Chấn cười ha hả giơ ngón tay cái lên với Tạ Văn Đông: "Huynh đệ cao thật, vừa nãy nói ra chút nữa làm ta cảm động"
Tạ Văn Đông lắc đầu nói: "Thực ra trong lòng tôi cũng nói như vậy, những người này quá nhát gan sợ chuyện, bị ép còn không biết phản kháng, thật làm người ta tức giận"
Cao Chấn thở dài nói: "Đây thực ra là căn bệnh chung của hầu hết mọi người mà" Thấy tâm trạng Tạ Văn Đông không tốt, Cao Chấn cười ha hả nói: "Huynh đệ, dù nói như thế nào thì hôm nay chúng ta coi như cũng hoàn thành khá tốt. Hơn nữa uy tín và khí phách của cậu làm cho Lão Đại các bang hội có cái nhìn hoàn toàn khác. Hôm nay thực sự làm cho người ta hưng phấn. Đi, hai chúng ta đi uống rượu rồi hát hò chúc mừng"
Tạ Văn Đông thấy Cao Chấn như vậy, cảm thấy khá thân thiết, cầm tay Cao Chấn nói: "Được rồi, không say không về, nhưng do anh mời khách"
"Ha ha. Tốt, ta là đại ca không mời sao được. Ha ha" Hai người cầm tay nhau đi ra ngoài, tiếng cười thi thoảng truyền ra.
Văn Đông hội sau trận chiến với Hạ Học Dung có thêm tám cơ sở, cùng với bảy cơ sở vốn có, thực lực chỉ còn kém Mãnh Hổ bang, Thanh Bang, Huynh đệ minh mà thôi. Đám lưu manh nghe danh xin gia nhập chỉ trong năm ngày đã tăng lên nhiều, tổng quân số đã hơn ngàn. Tạ Văn Đông cũng lo lắng cơ sở tăng lên, không đủ người nên muốn nhận thêm một số. Vì vậy bảo ba người Tam Nhãn, Trương Nghiên Giang và Khương Sâm cùng nhau giữ cửa nhận người, cũng nói rõ muốn tinh không cần nhiều, lựa những người có tiềm lực.
Ba người Tam Nhãn cẩn thận chấp hành lời nói của Tạ Văn Đông, hơn một ngàn người chỉ thu có trăm. Một trăm người bị mấy người Tam Nhãn lựa chọn hết tinh anh, sau đó mới chuyển cho người khác. Khương Sâm chọn hai mươi người rồi nói với hai vị còn lại: "Xin lỗi, hai mươi người này tôi nhìn trúng, bọn họ sau này sẽ do tôi huấn luyện"
Tam Nhãn bất mãn nói: "Hả? Anh nhìn trúng? Hai mươi người này là xuất sắc nhất, dựa vào cái gì mà lại thuộc hết về anh?" Trương Nghiên Giang ở bên cũng gật đầu.
"Đông ca đã nói, tôi có thể tùy ý lựa chọn nhân tài trong bang hội mà, ha ha" Câu nói này làm cho hai người Tam Nhãn không còn gì để nói, sau đó dẫn hai mươi người rời đi. Thấy hắn đã đi khuất, Tam Nhãn rất giận, lớn tiếng nói: "Đây... Đây không phải cướp người sao. Tao cũng chọn. Long đường vừa lúc đang thiếu người" Tam Nhãn vội vàng chọn ra ba mươi người mà mình vừa mắt trong số còn lại, không nói một tiếng nào đã bỏ đi. Chỉ còn lại một mình Trương Nghiên Giang.
Thấy Tam Nhãn bỏ chạy, Trương Nghiên Giang lớn tiếng gọi: "Hai người thật quá đáng, sao có thể như vậy chứ?" Sau đó nhìn gần năm mươi người đứng ngây ngốc phía sau, trong lòng rất tức giận, đến mình chỉ còn lại từng này. Trương Nghiên Giang chọn hai mươi người trong đó, lớn tiếng nói với bọn họ: "Sau này các người đều thuộc Cháp pháp đường" Nói xong cười ha hả, rời đi.
Chờ Lý Sảng, Hà Hạo Nhiên đến chỉ thấy còn có hơn hai chục người. Lý Sảng khó hiểu hỏi: "Người đâu? Không phải nói có một trăm người sao?" Hà Hạo Nhiên cũng cảm thấy kỳ quái, sao lại chỉ còn hơn hai mươi người. Một người trong hơn hai mươi người lớn tiếng nói: "Vốn có trăm người nhưng bị người chọn đi hơn bảy mươi rồi"
Lý Sảng ngẩn người: "Ai chọn đi?"
Người này nói: "Là ba đường chủ nhận bọn tôi vào chọn đi"
"Hả?"Lý Sảng lớn tiếng nói: "Nhanh như vậy đã chọn xong người. Tam Nhãn, lão Sâm, Nghiên Giang thật quá đáng" Nói xong Lý Sảng kéo theo Hà Hạo Nhiên nói: "Hạo Nhiên, chúng ta đi, tìm bọn họ đòi người" Lúc gần đi còn không quên hô một câu: "Những người còn lại vào Hổ đường" "A? Tiểu Sảng, vậy còn Báo đường của tao?" "Ôi. Hạo Nhiên, tao không phải đi đòi người cho mày sao?" "..."