Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tông Sư Bại Hoại

Quyển 2 - Chương 5: Thiểm kích

« Chương TrướcChương Tiếp »


Tạ Văn Đông vui mừng nói: "Tốt lắm. Khương Sâm, sau này anh một mình huấn luyện huynh đệ ám dạ, có yêu cầu gì cứ việc nói"

Khương Sâm suy nghĩ một chút nói: "Lính trinh sát ngoại trừ có thể năng hơn người, còn cần phải có đầu óc linh mẫn, chủ yếu nhất chính là chịu được gian khổ. Người bình thường sẽ không chịu được"

Tạ Văn Đông nói: "Ừm, người do anh chọn, người không hợp cách anh có quyền loại bỏ. Hơn nữa anh có thể chọn người từ đường khác"

Khương Sâm thấy Tạ Văn Đông coi trọng mình như vậy, trong lòng rất vui, gật đầu đáp ứng. Từ nay về sau, Tạ Văn Đông đổi tên Ám Văn Đông hội thành Ám tổ. Các thành viên bên trong tất cả đều do Khương Sâm lựa chọn và huấn luyện. Về sau Ám tổ một chia thành hai. Huyết sát trong đó càng uy hϊếp cả Hắc bạch lưỡng đạo. Tạ Văn Đông bây giờ thật sự không ngờ đến.

Trong một tháng sau đó, Văn Đông hội tuyên truyền trong hắc đạo thành phố J là Hạ Học Dung âm thầm cấu kết với Mãnh Hổ bang. Tin tức được truyền bá cực nhanh với tốc độ làm người ta líu lưỡi. Không đến ba ngày, hầu hết các bang hội đều biết được tin tức này. Hơn nữa càng truyền càng quá đáng, mới đầu chỉ nói là âm thầm cấu kết, đến sau này lại truyền ra là hai bang hội đã liên minh. Sau đó còn nói Mãnh Hổ bang sát nhập thế lực Hạ Học Dung. Hạ Học Dung rất nhanh trở thành nhân vật nổi tiếng ở thành phố J. Chỉ là khi nhắc đên hắn, người bình thường đều nghiến răng.

Mà Văn Đông hội trong một tháng này lại tăng cường huấn luyện. Buổi sáng mỗi ngày đều chạy năm Km, còn có các loại tập luyện thể lực, sau đó Lưu Ba dạy mọi người lữ quyền. Người do Khương Sâm huấn luyện khổ hơn nhiều. Mỗi ngày chẳng những phải chạy năm km, còn phải đi luyện súng, học tập các kỹ xảo sinh tồn ở nơi hoang dã, các kỹ năng chiến đấu. Trong vòng một tháng, kỹ xảo đánh nhau và thể lực của huynh đệ Văn Đông hội đều tăng lên vượt bậc, lại còn bồi dưỡng ra kỷ luật như quân đội chính quy mà các bang hội khác không có.

Thời gian này, Tạ Văn Đông ngoại trừ luyện tập cùng với Khương Sâm ra, còn mua hai mươi khẩu Ak47 từ Thanh Bang, cùng với bốn mươi khẩu mua được lúc trước, phân hết cho các đường. Đồng thời phái người âm thầm quan sát quy luật sống của Hạ Học Dung.

Lễ hội xuân truyền thống của Trung Quốc sắp đến, mọi nhà chăng đèn kết hoa, vui mừng hân hoan. Trên đường phố thi thoảng vang lên tiếng pháo tép mà bọn trẻ đốt, sợ đến độ người đi đường đều tránh ra. Nhưng lại làm bọn trẻ cười phá lên.

Tạ Văn Đông ngồi một mình trong phòng ở Quỷ Vực, nhắm mắt dựa lưng vào ghế suy nghĩ, suy tính hành động sắp diễn ra. Không biết lúc nào lại nghĩ đến những chuyện đã trải qua trong một năm qua. Từ một học sinh ngoan trong mắt thầy cô biến thành Lão Đại uy chấn Biên Nam như bây giờ, đây giống như một giấc mộng. Mình muốn gì? Tạ Văn Đông đã tự hỏi mình rất nhiều lần. Trước kia trong đầu hắn chỉ là một ý niệm mơ hồ. Nhưng theo Văn Đông hội càng lúc càng cường đại, một suy nghĩ dần dần hiện rõ trong đầu hắn, đó chính là chinh phục. Trong vòng mấy tháng vừa rồi, Văn Đông hội đã thôn tính một bang hội ở Biên Nam. Tạ Văn Đông cũng có cảm giác thích thú như bây giờ, một cảm giác mà người bình thường không thể nào tưởng tượng nổi. Hắn nghĩ đến đây liền cười cười, thầm mắng mình đúng là bại hoại trời sinh.

Không biết qua bao lâu, Tạ Văn Đông đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm, mở cửa phòng đi ra ngoài. Cửa đã sớm đứng đầy bang chúng Văn Đông hội, các nhân vật chủ chốt của không thiếu một người. Thấy Tạ Văn Đông đi ra, đều khom lưng nói: “Đông ca”

Tạ Văn Đông nhìn mọi người, nói: “Bây giờ tất cả mọi người hành động theo kế hoạch. Tám giờ tiến hành”

“Vâng. Đông ca” mọi người đều chờ Tạ Văn Đông nói những lời này, nghe xong đều mang theo thuộc hạ chạy tới địa bàn của Hạ Học Dung. Chỉ có một mình Trương Nghiên Giang là không đi, nhiệm vụ của Chấp pháp đường lần này là bảo vệ Tạ Văn Đông.

Hành động lần này do Hổ đường, Báo đường và Ám tổ đánh lén bảy vũ trường của Hạ Học Dung. Tạ Văn Đông, Long đường, Chấp pháp đường công kích khách sạn Phương Bắc của Hạ Học Dung. Khách sạn chỉ là một chiêu bài, thực tế đó là một sòng bạc bí mật.

Tạ Văn Đông nói với Trương Nghiên Giang: “Nghiên Giang, bảy giờ tối nay thông báo với bên ngoài Văn Đông hội khai chiến với Hạ Học Dung” “Vâng, Đông ca” Trương Nghiên Giang gật đầu đáp ứng.

Tạ Văn Đông nhìn đồng hồ, bây giờ đã là năm giờ chiều. Xoay người đi vào trong phòng, rút điện thoại di động ra gọi cho Cao Chấn, hai người nói chuyện khoảng mười phút. Trương Nghiên Giang đứng bên ngoài mặc dù không nghe ra nội dung câu chuyện, nhưng từ vẻ mặt của Tạ Văn Đông biết kết quả là rất hài lòng. Tạ Văn Đông sau khi nói chuyện xong, nằm trên ghế giả vờ ngủ. Trương Nghiên Giang không dám quấy rầy, lẳng lặng đứng chờ ở cửa.

Hơn bẩy giờ, Văn Đông hội truyền ra tin tức khiêu chiến với Hiệp hội. Bẩy giờ mười phút, Lão Đại Thanh Bang Cao Chấn dù bị hai trưởng lão trong bang kịch liệt phản đối vẫn tuyên bố Thanh Bang chính thức tuyên chiến với Mãnh Hổ bang.

Bẩy rưỡi, Tạ Văn Đông và Trương Nghiên Giang dẫn theo năm mươi người của Chấp pháp đường từ Quỷ Vực đi ra, bên ngoài đã đỗ mấy chiếc xe tải. Đám người Tạ Văn Đông ngồi xe chạy thẳng đến khách sạn Phương Bắc có sòng bạc lớn nhất Biên Nam.

Sòng bạc bên trong là do Hạ Học Dung mở ra, các công cụ đánh bạc cần là có, rất nhiều cách đánh. Hơn nữa nơi này lại rất an toàn, nổi tiếng trong cả thành phố. Sòng bạc toàn bộ mở ra, khách không ngừng tăng lên. Hạ Học Dung rất coi trọng nơi này, tối nào cũng đều ở trong sòng bạc. Đây cũng là nguyên nhân mà đám Tạ Văn Đông đến nơi này.

Hai mươi phút sau, xe tải dừng lại trong một ngõ âm u cách khách sạn không xa. Trong ngõ đã sớm đứng đầy người, Tam Nhãn và huynh đệ Long đường đã đợi ở đây từ lâu. Thấy xe Tạ Văn Đông tới, mắt Tam Nhãn sáng lên, chạy tới.

Tạ Văn Đông xuống xe, gật đầu nói với Tam Nhãn: “An bài xong rồi chứ?”

Tam Nhãn nhỏ giọng nói: “Các huynh đệ đã chuẩn bị xong” Tạ Văn Đông nghe xong nghĩ một lát nói: “Tốt lắm. Có thể hành động”

Tam Nhãn và Trương Nghiên Giang liếc mắt nhìn nhau không nói gì. Mọi người lấy một miếng vải đen trong túi ra bịt mặt lại. Hai người Tam Nhãn, Trương Nghiên Giang dẫn theo gần hai trăm người của hai đường lao về phía khách sạn Phương Bắc. Tạ Văn Đông ngồi trên xe, bảo lái xe dừng lại trước cửa sòng bạc. Tạ Văn Đông ngồi ở trong xe, mỉm cười, từ sau lưng lấy ra một thanh chủy thủ dài tám tấc khua lên, nói với lái xe: “Gọi điện cho các huynh đệ, bắt đầu hành động”

Lái xe vâng một tiếng, cầm lấy điện thoại di động mà gọi.

Tam Nhãn một mình một ngựa xông tới khách sạn Phương Bắc, vừa tiến vào cửa, bảo vệ thấy có người đột nhiên xông vào, chạy tới hỏi: “Này. Làm gì vậy?” Tam Nhãn không nói gì, biết những người này là tay chân của Hạ Học Dung nên không cần khách khí. Chạy đến gần bảo vệ, mắt híp lại nói: “Tao chơi mẹ mày” Vừa nói tay Tam Nhãn ôm lấy cổ hắn, một tay rút đao tàn nhẫn đâm vào bụng đối phương. Đao chính là Khai sơn đao mà Tam Nhãn vẫn dùng, một dòng máu từ thân đao trào ra. Bảo vệ kêu lên thảm thiết, cầm lấy áo Tam Nhãn, mắt trợn trừng không dám tin.

Tam Nhãn không dừng lại, nhấc chân đá văng tên bảo vệ ra, tiếp tục chạy vào. Tiếng kêu của tên bảo vệ trước khi chết đã kinh động những người khác. Từ trong cửa chạy ra hơn mười tên trẻ tuổi mặc áo cộc tay. Còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra, Tam Nhãn mang theo huynh Long đường gϊếŧ tới. Gầm nhẹ một tiếng, Tam Nhãn vung đao lên, ánh đao lóe lên trong không trung, ngực hai tên bảo vệ lập tức mở ra một vết thương dài nửa thước. Hai người há mồm, chưa kịp phát ra tiếng kêu, Tam Nhãn rất nhanh vung đao xẹt ngang cổ họng hai người. Trương Nghiên Giang ở phía sau nhìn thấy khẽ gật đầu. Kỹ xảo chiến đấu của Tam Nhãn đã được ma luyện trong thực tế một thời gian, bây giờ đạt đến trình độ người ta kinh hãi. Trương Nghiên Giang khẽ hừ một tiếng, không chịu thua kém, đi theo Tam Nhãn gϊếŧ vào.

Tam Nhãn đi ở trước tiên, vung Khai sơn đao trong tay lên, thi thoảng có người hét lên rồi ngã xuống. Không để ý đến người bị ngã, Tam Nhãn vọt vào bên trong phòng có bảo vệ chạy ra. Bên trong có một thằng thanh niên thân hình cao lớn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang đè lên người một con đàn bà ăn mặc xinh đẹp, quất la quất lại. Xem ra tiếng động bên ngoài không ảnh hưởng gì đến “Tính” của hắn. Bên cạnh còn có năm sáu con đàn bà trần như nhộng. Tam Nhãn khẽ mỉm cười đi tới.

Năm sáu con đàn bà bên cạnh thấy có một người đầy máu đi vào, đều kêu lên thất thanh. Người thanh niên rốt cuộc cũng cảm thấy không đúng, nhanh chóng bật dậy khỏi người con đàn bà, lấy một khẩu 54 dưới gối. Nhưng hắn vẫn chậm, Tam Nhãn hai bước đã đến trước mặt hắn, lưỡi đao đâm thẳng vào cái mồm đang há hốc. Mũi đao lộ ra sau gáy hắn, máu từ trong miệng hắn chảy ra, não rơi xuống ga giường. hắn lúc chết cũng không rõ tại sao có người đột nhiên tiến vào gϊếŧ mình. Bên ngoài không phải có hơn mười một huynh đệ sao?

Con đàn bà bên cạnh đã bao giờ thấy cảnh máu tanh như vậy, sợ hãi lớn tiếng hét lên. Lúc này mấy huynh đệ Long đường nghe thấy tiếng kêu liền chạy vào, đầu tiên là ngẩn người, sau đó hỏi Tam Nhãn: “Anh Tam Nhãn, mấy con này....?”

Tam Nhãn lạnh lùng, biết mấy con đàn bà này không thể lưu lại, mình không có thừa người đi quản bọn họ, cắn răng nói: “Gϊếŧ” Nói xong đi ra ngoài, trong phòng truyền ra tiếng kêu thảm của bọn họ trước khi chết. Ngoài cửa, hơn mười tên bảo vệ đã bị chém chết. Trương Nghiên Giang dẫn huynh đệ dọn dẹp chiến trường, kéo mười một tên bảo vệ không biết sống chết vào phòng vệ sinh, lau sạch vết máu trên mặt đất.

Tam Nhãn nhỏ giọng nói: “Nghiên Giang, cửa sau giao cho mày” Trương Nghiên Giang gật đầu: “Yên tâm, Hạ Học Dung không chạy được đâu”

Tam Nhãn cười ha hả, dẫn theo huynh đệ Long đường đi lên tầng. Chiến đấu ở cửa diễn ra quá nhanh, mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên rồi khôi phục bình thường. Lên tầng hai, Tam Nhãn đi đầu, trong một căn phòng truyền ra tiếng nói: “Ai. Tao hình như nghe thấy tiếng kêu ở tầng một”.

“Mẹ nó, đừng có nghi thần nghi quỷ. Bên dưới có Trần ca nhìn, mày còn sợ đéo gì, mau chia bài”.

“Đừng hồ đồ, tao hình như đúng là nghe thấy tiếng kêu mà, cầm súng ra xem xem” “Con mẹ nó, phiền phức”.

Tam Nhãn nhìn nhìn huynh đệ phía sau, đưa tay chỉ về phía phòng phát ra tiếng nói. Mọi người hiểu rõ, tản ra đứng trước cửa phòng. Chỉ chốc lát, cửa phòng mở ra, mấy người từ bên trong đi ra. Vừa ra đến cửa thấy mấy người mặt bịt kín, không khỏi ngẩn người. Một người có phản ứng, hỏi: “Bọn mày là...”

Chưa chờ hắn nói xong, hai bên đã có người xông tới, chém mấy người này ngã xuống đất, tiếp theo chạy vào trong phòng. Bên trong có hơn mười người, biết không ổn lập tức chia ra đánh với Long đường. Bởi vì trong phòng khá chật, nên ưu thế nhiều người của Long đường không thể phát huy, chỉ có thể đơn độc tác chiến với đối phương. Lúc này, hiệu quả huấn luyện của Lưu Ba biểu hiện ra rõ ràng. Lực lượng hay là kỹ xảo chiến đấu của huynh đệ Long đường đều chiếm ưu thế tuyệt đối. Chưa đầu nửa phút, tất cả tay chân của Hạ Học Dung trong phòng đều bị chém. Một thằng giống như là cầm đầu ở đây, trốn vào góc tường, hoảng hốt rút điện thoại di động ra, gọi điện cho Hạ Học Dung: “Đại ca, không ổn, có người vào....”

Vừa nói đến đây, một huynh đệ Long đường đã xông tới, một đao chém đứt tay hắn, giẫm nát chiếc điện thoại di động trong tay vừa bị chặt. Người này kêu lên một tiếng đau đớn, ngã xuống đất kêu gào. Huynh đệ Long đường bên cạnh đâm vào ngực hắn một đao, “Nhân từ” kết thúc sự đau đớn của hắn.

Mặc dù điện thoại di động đã bị giẫm nát, nhưng Hạ Học Dung vẫn nhận được tin. Hắn phải kẻ ngu, lập tức biết đang có chuyện gì xảy ra, đoán nhất định có người đánh lén. Vội vàng gọi điện cho huynh đệ ở các nơi khác, muốn bọn họ đến hỗ trợ. Nhưng gọi một lúc vẫn không có ai nhận điện. Hạ Học Dung mơ hồ có một cảm giác bất an. Nếu như là bình thường, thủ hạ nhất định sẽ vội vàng nhận điện của hắn. Mà bây giờ hắn gọi điện cho bảy nơi, không có một ai nghe, trừ phi... Hạ Học Dung không dám nghĩ tiếp, vội vàng tập hợp tất cả thủ hạ trên tầng ba chạy xuống.

Ở cầu thang vừa lúc gặp Tam Nhãn đang dẫn huynh đệ Long đường xông lên. Hai bên triển khai cận chiến trên cầu thang. Tam Nhãn huy động Khai sơn đao trong tay chiến với Hạ Học Dung. Hạ Học Dung mấy lần muốn rút súng ra nhưng đều bị Tam Nhãn cắt đứt. Kịch chiến một lát, Hạ Học Dung thấy người của đối phương quá nhiều nên dẫn thủ hạ lui lên tầng ba. Tam Nhãn dẫn người định đuổi theo, thủ hạ của Hạ Học Dung rút súng bắn xuống dưới. Long đường lập tức có bảy tám người ngã xuống.

Khách trng khách sạn nghe thấy có tiếng kêu thảm thiết sợ đến độ không dám ra khỏi phòng. Bây giờ lại nghe thấy tiếng súng liên hồi, càng sợ đến mức trốn rịt ở trong phòng, đều cầm điện thoại di động gọi cho cảnh sát.

Đám Tam Nhãn lăn về phía sau, nhìn thấy huynh đệ ngã trên cầu thang, chửi lớn. Bây giờ đánh lén đã bị lộ, không cần phải ẩn giấu nữa. Tam Nhãn và hơn mười huynh đệ rút súng ra bắn trả tầng ba. Hai bên trong thời gian ngắn hình thành thế giằng co. Đạn không ngừng xuyên qua giữa hai tầng. Tam Nhãn gấp đến độ mắt đỏ rực lên. Nhưng hỏa lực của đối phương quá mạnh, bây giờ xông lên chỉ có nước chịu chết. Mà Hạ Học Dung càng khẩn trương hơn. Bảy phân điểm của mình lành ít dữ nhiều. Mình lại bị người ép lên tầng ba, tình huống rất nguy cấp. Lập tức rút điện thoại di động trong túi quần ra, nhanh chóng gọi điện cho Mãnh Hổ bang: “Alo. Trịnh ca. Em là Hạ Học Dung, em bị người đánh lén, các người mau cử người đến cứu em”

“Cái gì? Bọn mày bị Thanh Bang đánh lén, không còn người sao?”

“Con mẹ nó, bình thường xưng huynh gọi đệ, đến lúc quan trọng con mẹ mày lại biến thành con rùa rút đầu” Hạ Học Dung tức giận dẫm nát điện thoại, lớn tiếng nói với thủ hạ: “Các huynh đệ, đánh mạnh cho tao. Lần này có thể còn sống ra ngoài, tao cho mỗi người mười vạn” Nghe hắn nói, đám huynh đệ vô cùng hưng phấn, hơn ba mươi khẩu súng bắn xuống tầng.

Tam Nhãn thấy các huynh đệ bị ép vào góc tường, hỏa lực của đối phương quá mạnh, vừa lộ ra là gặp nguy hiểm, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi. Không biết lúc nào, Trương Nghiên Giang đã đi tới phía sau Tam Nhãn, vỗ vỗ vai hắn. Tam Nhãn giật mình, thấy phía sau là Trương Nghiên Giang liền lớn tiếng nói: “Sao mày lại lên đây, mày không giữ cửa sau sao?”

Trương Nghiên Giang cười ha hả nói: “Tao thấy lão quỷ không chạy ra cửa sau. Lại đây, dùng cái này” Vừa nói, liền lấy ra hai quả lựu đạn.

“Đây là...?” Tam Nhãn kinh ngạc nhìn Trương Nghiên Giang. Hắn biết số lựu đạn này là một trong số vũ khí đoạt được lần trước, nhưng anh Đông vẫn không cho dùng.

Trương Nghiên Giang nhìn tình huống trên lầu ba một chút, nhỏ giọng nói: “Tao sợ hôm nay gặp phải tình huống này, nên cố ý xin anh Đông hai quả. Yên tâm đi, không phải tao trộm đâu”

Mặt Tam Nhãn đỏ lên, lẩm bẩm nói: “Tao cũng không nói mày trộm...” Cầm lấy lựu đạn trong tay Trương Nghiên Giang. Mặc dù lần đầu tiên sử dụng, nhưng không ăn thịt lợn cũng đã biết lợn đi như thế nào, giựt khóa bảo hiểm, Tam Nhãn cười cười với mọi người, vung tay về phía vách tường, lựu đạn đập vào tường bắn ngược lên tầng ba. Tầng ba phát ra những tiếng kêu thảm thiết, sau đó là tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc. Tam Nhãn cảm thấy mặt sàn chấn động mạnh, trên tầng toàn khói. Tầng ba cũng không còn nổ súng.
« Chương TrướcChương Tiếp »