Tạ Văn Đông cầm xem, thở dài, đã là lần thứ hai trong hai ngày cảm thấy bang hội khuyết thiếu người tài, không chỉ thiếu về mặt quản lý tài chính, mà còn thiếu nhân tài hiểu biết về vũ khí. Tạ Văn Đông trong lòng quyết định, bang hội sau này phải tăng thêm chiêu nạp nhân tài, không thì sớm muộn gì cũng có ngày bị hại.
Đám người Tạ Văn Đông ngồi xe bị phá tới Quỷ Vực, súng ống trước tiên gửi ở trong đó. Vừa đến Quỷ Vực không lâu, điện thoại của Tam Nhãn vang lên. Là Trương Nghiên Giang gọi tới, bảo hắn đưa tiền để nhận hàng. Tam Nhãn mang theo hai huynh đệ, lên tiếng kêu gọi Tạ Văn Đông, vội vội vàng vàng chạy khỏi Quỷ Vực.
Tạ Văn Đông và Lý Sảng không có việc gì, quyết định đến địa bàn của bang Búa Rìu xem xét, cũng là làm quen với hoàn cảnh nơi này một chút.
Sàn nhảy Đông Thăng nằm ở phía nam thành phố J, sân bãi cực lớn, trên dưới chia ra làm hai tầng, chứa nghìn người trở lên cũng không có vẻ chật chội. Thế nhưng người ở đây cũng không nhiều, cảnh vật xung quanh rất thanh tinh. Sàn nhảy Đông Thăng thuộc về phạm vi thế lực của Trương Hồng, Trương Hồng là người nhát gan sợ phiền phức, thỏa mãn tình hình hiện nay. Thực lực của hắn cũng là yếu nhất trong năm cỗ thế lực. Tạ Văn Đông cũng chọn hắn là mục tiêu đầu tiên.
Tạ Văn Đông và Lý Sảng đi tới Đông Thăng, bên trong chỉ không hề tới một trăm người, tuy là ban ngày, nhưng làm ăn vẫn vắng vẻ. Hai người tùy tiện chọn một cái bàn ngồi xuống, người phục vụ đi tới, uể oải hỏi: “Hai vị uống cái gì đây?”
Lý Sảng nhìn dáng vẻ của hắn liền tức giận, nói: “Rác rưởi, mày con mẹ nó chưa ăn cơm à? Mày nói gì tao không nghe thấy!”
Tay phục vụ trừng mắt: “Thế nào? Mày mẹ nó đến đây tìm rác à!?”
Thật không ngờ một tay phục vụ cũng ngang ngược như thế này, Lý Sảng nhảy dựng lên, túm lấy cổ áo hắn, Tạ Văn Đông trừng mắt liếc Lý Sảng, trầm giọng nói: “Tiểu Sảng, mày ngồi xuống!” Lý Sảng nghe vậy, nhìn tay phục vụ, chỉ vào hắn nói: “Thằng ôn, sau này ăn nói cẩn thận một chút cho tao!”
Thấy tay phục vụ mặt đỏ bừng, Tạ Văn Đông khách khí nói: “Phiền cậu mang cho tôi hai cốc bia, bất cứ loại gì cũng được.”
Tay phục vụ nhìn Tạ Văn Đông một chút, lại nhìn Lý Sảng, bằng kinh nghiệm lâu năm của hắn, cảm thấy hai người này không giống nhau, không thể làm gì khác hơn là giọng nhẫn nhịn, nói: “Được mang tới ngay!” Nói xong nhìn Lý Sảng xoay người bỏ đi.
Thấy tay phục vụ đi rồi, Lý Sảng lẩm bẩm: “Rác rưởi, vẻ mặt loại thiếu nợ!” Mắt nhìn xung quanh nơi này, thấy ngoài cửa đi vào ba cô gái quần áo đẹp đẽ, khiến ánh mắt Lý Sảng sáng lên, kéo tay áo Tạ Văn Đông, mắt dừng lại trên người ba cô gái, “Anh Đông, nhìn kìa, mau nhìn, hướng 12 giờ!”
Tạ Văn Đông theo ánh mặt Lý Sảng nhìn lại, vị trí ngồi của ba cô gái cách mình không xa, ăn mặc đều rất mốt, quần áo đẹp đẽ, trên mặt phấn hồng phấn đỏ, thấy không rõ dung mạo vốn có. Tạ Văn Đông đối với những cô gái có thể ăn mặc như vậy có chút nhìn không quen, thấy Lý Sảng nhìn các nàng không chớp mắt, thiếu chút nữa còn chảy nước miếng, lắc đầu không nói gì.
Một lúc sau, Lý Sảng quay lại, hỏi: “Anh Đông, thế nào?” Tạ Văn Đông nói cho có lệ: “Được, không tồi!”
Lý Sảng nghe vậy vui vẻ, xoa xoa tay nhỏ giọng nói: “Một lúc nữa em qua đó mời các nàng uống rượu, biết đâu có thể dụ dỗ được một em, ha ha!”
Tạ Văn Đông thấy Lý Sảng nhanh như vậy đã quên mục đích tới đây, tức giận hừ một tiếng, không để ý tới hắn. Lúc này từ trong sân đi ra năm thanh niên dáng vẻ lưu manh, hi hi ha ha đến bên cạnh ba cô gái, một người tóc màu vàng, ngậm thuốc lá ngồi vào bên cạnh ba cô gái, cợt nhả nói: “Hắc, em gái, các em có ba người à! Tiếp mấy người bọn anh được không?”
Một cô gái mặc áo đỏ bĩu môi, cười nói: “Không cần! Muồn tìm người để tiếp cũng không tìm các anh!”
Thanh niên tóc vàng nghe thế ngẩn người, nói: “Tại sao?” Cô gái chớp chớp mắt nói: “Bởi vì anh quá xấu! Nhìn anh một lúc lâu ta sợ sẽ buồn nôn!” Nói xong nàng cùng hai cô gái kia cười một lúc. Thanh niên tóc vàng quay đầu quay đầu lại nhìn người người cùng đi với mình đang cười trộm, mặt tức thì đỏ bừng, mặt không nén nổi tức giận lớn tiếng nói: “Khốn khϊếp, tao nhìn trúng bọn mày là vận khí của tụi mày, cho bọn mày chút sĩ diện mà bọn mày lại không biết xấu hổ, hôm nay ông mày quyết định ngâm tụi mày!” Nói xong, đưa tay kéo cô gái áo hồng tới, tay khác không thành thật sờ loạn trên người cô gái.
Cô gái kinh hô một tiếng, thật không ngờ tên thanh niên quá đáng như thế, xoay tay lại cho hắn một bạt tai. ‘Bốp’ một tiếng trong trẻo khiến mọi người xung quanh để ý tới. Lý Sảng vừa muốn đứng lên làm anh hung cứu mỹ nhân, lại bị Tạ Văn Đông kéo lại, nhẹ giọng nói: “Đợi lát nữa! Đầu tiên hay nhìn đã!”
Thanh niên tóc vàng kia bị đánh làm lỗ tai vang ong ong, hắn thẹn quá hóa giận cũng xoay tay lại cho cô gái một bạt tai. “Khốn khϊếp, mày con mẹ nó dám đánh ông, ông hôm nay cho mày được dễ chịu!” Nói xong, kéo cô gái đi lên lầu hai.
Hai cô gái khác phản ứng lại, nắm lấy áo thanh niên tóc vàng lớn tiếng nói: “Anh muốn làm gì, muốn cướp người à?”
Thanh niên nhe răng cười: “Sao lại cướp người, hôm nay ông đây muốn chơi đùa vui vẻ với nàng!” Sau đó nói với đồng bọn ở bên cạnh: “Hai con bé này giao cho bọn mày, chúng ta lên lầu hai vui vẻ thật tốt nào!” Bốn thanh niên bên cạnh cười hắc hắc, kéo hai cô gái khác.
Ba cô gái liều mạng giãy dụa, hô to cứu mạng. Lý Sảng cũng không nhịn được nữa, chuyển thân đứng lên định giáo huấn mấy thanh niên này một trận. Hắn vừa đứng lên, nhưng có người so với hắn còn nhanh hơn. Hai người tuổi trên dưới hai mươi, da dẻ lại ngăm đen cản trở lối đi của mấy tên lưu manh. Một thanh niên cao kều lớn tiếng nói: “Bọn rác rưởi, con mẹ nó không còn vương pháp nữa rồi, bắt người quang minh chính đại! Buông bọn họ ra cho ta!”
Thanh niên tóc vàng bị nói ngây cả người, nhìn hai người đối phương, xem thường nói: “Rác rưởi con mẹ ngươi, mày con cháu nhà ai. Không ai buộc xích để mày tới đây, cút ngay!”
Thanh niên cao kều không đợi hắn nói xong, một quyền đánh vào miệng thanh niên tóc vàng, ngay sau đó một cước đá vào cổ hắn, khiến hắn ngã ra. Thanh niên tóc vàng còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy trên mặt đau đớn, sau đó bản thân ngã trên mặt đất, trước mắt một phiến sao kim lấp lánh. Một lúc sau, hắn mới phản ứng lại, ngồi ở mặt đất sờ miệng, gẫy hai cái răng cửa, thanh niên tóc vàng tức giận hú lên quái dị nói: “Rác rưởi con mẹ ngươi bức ta, các anh em đánh hắn cho ta!”
Không chờ hắn nói xong, người ở bên cạnh đã lao lên, bốn tên lưu manh chống lại hai thanh niên đến sau, sáu người cùng hỗn chiến tại một chỗ. Ba cô gái sau khi được buông ra, đừng ở một bên, một cô gái mặc áo lông trắng thấy thanh niên tóc vàng ngồi ở dưới đất còn chưa tỉnh táo, kéo hai người bên cạnh, chỉ về phía người ở trên mặt đất, hai cô gái khác lập tức hiểu rõ ý của nàng. Ba người im hơi lặng tiếng đi tới phía sau thanh niên tóc vàng, liếc mắt với nhau, sau đó cùng nhấc chân dùng sức đạp hắn.
Mấy cô gái này đi toàn giày da mũi nhọn, hơn nữa dùng hết sức lực, nhất thời đá thanh niên tóc vàng, đau đến nỗi hắn nằm trên mặt đất rên hừ hừ, lớn tiếng hét: “Các anh em, một người tới đây giúp tao với, ai da!” Ba cô gái không chịu buông tha, tiến lên lại độc ác đá tiếp.
Bốn tên lưu manh đang đánh nhau một trận với hai thanh niên đến sau, nghe tiếng hắn kêu, vốn định quá đó giúp đỡ, nhưng bị hai người kia cuốn lấy. Một tên lưu manh nghe tiếng kêu, thoáng phân tâm, vừa vặn bị thanh niên cao kều đá một cái vào bụng. Cảm giác bụng giống như bị ô tô đâm phải, hắn đau đến nỗi lăn lộn trên mặt đất.
Thấy bạn mình ngã xuống, ba tên lưu manh còn lại nóng nảy, một người cầm lấy một chai bia dùng sức ném về phái đối phương. Thanh niên cao kều không kịp tránh né, chai bia vỡ tung trên trán thanh niên. Tức thì, máu từ trán thanh niên chảy xuống đầy mặt. Đồng bạn của hắn thấy thế lớn tiếng nói: “Lưu Ba! Mày sao rồi?”
Thanh niên được gọi là Lưu Ba trên mặt đầy máu, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào tên lưu manh ném chai bia. Tên lưu manh kia sợ đến nỗi má ơi một tiếng, xoay người bỏ chạy. Vài bước đã chạy đến chỗ Tạ Văn Đông và Lý Sảng đang ngồi. Lý Sảng thấy vậy trong lòng cười thầm, may mà để lại một người cho ta, vừa lúc ở trước mặt mấy cô gái biểu hiện uy phong của ta một chút. Nghĩ xong, Lý Sảng quát to ‘Ài’ một tiếng, ngăn cản lối đi của tên lưu manh. Giọng nói cực lớn, khiến Tạ Văn Đông ngồi ở bên cạnh cũng sợ nhảy dựng lên.
Lý Sảng không dừng lại, một tay túm cổ người kia, một tay túm thắt lưng hắn, dùng sức hai vai, nâng người kia quá đỉnh đầu, hung ác ném hắn trở lại. Tên lưu manh kia trên không trung kêu thảm một tiếng, cuối cùng ngã dưới chân Lưu Ba. Hắn vừa muốn đứng dậy, Lưu Ba dùng tay đè đầu hắn xuống, xoay quyền đánh vào ngực tên lưu manh. Chỉ nghe ‘ răng rắc’ một tiếng, xương sườn của tên lưu manh gãy làm đôi, ngã xuống đất không dậy nổi.
Lưu Ba nhìn Lý Sảng cảm kích, người kia nhếch miệng cười cười với hắn. Lúc này, từ bên ngoài tiến vào hơn mười tên đô con, đân đầu là một người vóc người trung bình, tuổi không tới bốn mười, để ria mép. Sau khi đi vào sàn nhảy lớn tiếng hỏi: “Nơi này làm sao vậy?”
Lúc này, tay phục vụ đã vội vàng chạy tới nói: “Anh Hồng, có người ở trong này đánh nhau!”
Lý Sảng ngồi xuống, cúi đầu nói với Tạ Văn Đông: “Anh Đông, xem ra người này chính là Trương Hồng!” Tạ Văn Đông gật đầu, người này tướng mạo và bề ngoài theo miêu tả gần giống nhau, hơn nữa tay phục vụ còn gọi hắn là anh Hồng, tám chín phần mười sẽ không sai.
Trung niên được tay phục vụ gọi là anh Hồng mắt dò xét bốn phía, thấy mấy thanh niên trong sân liền biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn cố hỏi: “Là ai dám đến chỗ của Trương Hồng ta gây sự, đứng ra cho ta!”
Mấy tên lưu manh nghe hắn nói hắn là Trương Hồng, nhất thời mềm cả người, quỳ trên mặt đất lớn tiếng nói: “Anh Hồng, bọn em… Bọn em không biết đây là chỗ của anh, lần sau không dám nữa! Tha cho bọn em lần này đi!”
Trương Hồng cười hắc hắc, biết mấy tên này đều là côn đồ, không có bối cảnh gì, mình cũng không cần sợ bọn chúng trả thù, nói với người ở phía sau: “Đi, kéo mấy thằng này ra ngoài cho tao, mỗi thằng cắt đứt một chân, coi như là giáo huấn bọn nó!” Vừa nói xong, bang nhân phía sau Trương Hồng tiến đến, không cho năm tên côn đồ vào hai người Lưu Ba giải thích bắt lấy kéo ra bên ngoài. Lưu Ba nóng nảy, lớn tiếng nói: “Ta vì cứu người mà mới đánh nhau, các người không phân rõ phải trái?”
Trương Hồng căn bản không để hắn vào mắt, nói: “Mặc kệ mày xuất phát từ nguyên nhân gì, ở chỗ của ta đánh nhau thì phải bị xử phạt!”
Lưu Ba muốn thoát khỏi, thế nhưng cảnh tay bị hai tên cơ bắp vững vàng giữ lấy, co ra gập vào không được.
Lúc này, Tạ Văn Đông đứng lên nói: “Chờ một chút!”
Trương Hồng kỳ quá nhìn Tạ Văn Đông một lúc, thấy thiếu niên này tuổi không lớn, đổi giọng thương lượng: “Mày có chuyện gì?”
“Ta muốn ngươi thả hai người này ra.” Tạ Văn Đông nói, lấy tay chỉ vào hai người Lưu Ba. Ba cô gái ở bên cạnh cũng nói theo: “Đúng vậy, hai người bọn họ là vì cứu chúng tôi mới đánh nhau!”
Thấy có người chất vấn chính mình, Trương Hồng mặt tức giận hỏi: “Mày là ai? Có dũng khí nói chuyện với tao, cút qua một bên!”
Tạ Văn Đông cười ha hả nói: “Anh Hồng quả nhiên là xuất thân từ bang Búa Rìu, ngay cả khi nói chuyện cũng có khí phách như vậy, làm lão đại một phương, hà tất phải tính toán với đám thanh niên! Truyền ra ngoài cũng không tốt đâu.” Tạ Văn Đông nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng người nghe lại rất kỳ quái, bởi vì tuổi hắn và cách nói chuyện của hắn cách xa nhau. Ba cô gái cũng kinh ngạc nhìn Tạ Văn Đông, trong lòng phỏng đoán thiếu niên giống học sinh này là ai?
Tạ Văn Đông nói chuyện, trong nhu có cương, Trương Hồng sắc mặt khẽ biến hỏi: “Mày cuối cùng là ai?”
Tạ Văn Đông cười mà không nói, Lý Sảng lớn tiếng nói: “Ngươi có nghe nói tới hội Văn Đông không?”
Trương Hồng nghi vấn nói: “Các ngươi là người của hội Văn Đông…?”
Lý Sảng gật đầu thừa nhận, nói: “Xin lão đại cho một chút mặt mũi, thả hai người anh em này ra. Người khác tùy ý người xử trí chúng ta không xen vào!”
Trương Hồng cúi đầu trầm tư, chỉ nghe nói đối phương là hội Văn Đông mà đem người thả ra, bản thân rất khó xuống đài, truyền ra bên ngoài người ta sẽ cho rằng mình là nhát gan. Thế nhưng nếu thực sự không thả người lại đắc tội với hội Văn Đông. Địa bàn của Trương Hồng và hội Văn Đông giao nhau, hai bên mặc dù không có đi lại, thế nhưng thế hắn hiểu rất rõ thế lực của hội Văn Đông. Đặc biệt là ngày hôm qua Thanh bang tuyên bố liên minh cùng hội Văn Đông, Trương Hồng càng không thể rước lấy!
Tạ Văn Đông thấy Trương Hồng khó xử, hơn nữa bây giờ mình còn không muốn phát sinh xung đột với hắn nhanh như vậy, dùng ánh mắt bảo Lý Sảng. Lý Sảng hiểu rõ, nâng một chén rượu nói với Trương Hồng: “Anh Hồng, em thay hai vị này nhận sai với anh, trước tiên kính một chén!” Nói xong, uống hết chén rượu.
Hắc đạo coi trọng nhất chính là mặt mũi, Trương Hồng vốn là một người nhát gan, không muốn đặc tội với hội Văn Đông, thấy đối phương như vậy, cũng biết thời biết thế nói: “Được, nếu như người anh em đã như vậy, ta nếu không thả người thì thật là không có ý tứ.” Sau đó nói với thủ hạ: “Thả hai người anh em này ra!”
Hai người Lưu Ba thở dài một hơi, nói lời cảm ơn với hai người Tạ Văn Đông và Lý Sảng. Ba cô gái biết thì ra Tạ Văn Đông và Lý Sảng là người của hội Văn Đông thì bừng tỉnh đại ngộ, thảo nào hai người này thấp hèn mười phần.
Tạ Văn Đông mặc dù vừa gặp mặt Trương Hồng, nhưng tất nhiên hiểu rõ hắn, kết luận người này là ăn mềm nhả cứng, không có kết quả gì! Gật đầu với Trương Hồng, nói: “Cám ơn anh Hồng, chúng tôi cũng không quấy rối nữa!”
Trương Hồng cười ha hả nói: “Người anh em khách khí! Trở về thay ta chào hỏi lão đại của các ngươi!”
Lý Sảng nghe vậy thiếu chút nữa phì cười, Tạ Văn Đông gật đầu gửi lời hỏi thăm mang theo hai người Lưu Ba đi ra bên ngoài. Lý Sảng quay đầu vẫy tay với ba cô gái, cô gái hiểu ra đi ra theo.
“Người anh em, vừa nãy cảm ơn cậu!” Sau khi Lưu Ba đi ra, xoa xoa máu trên trán nói cám ơn Tạ Văn Đông.
Tạ Văn Đông nói: “Nghe khẩu âm của anh, anh không phải dân bản địa sao?”
Lưu Ba gật đầu nói: “Nhà của tôi ở nông thông cách thành phố J không xa, tới chỗ này kiếm việc làm!”
Tạ Văn Đông thấy trán hắn còn chảy máy, nói: “Tôi thấy anh bây giờ phải tới bệnh viện đó, nếu như bị uốn ván thì phiền phức lắm!” Người đi cùng Lưu Ba cũng nói: “Đúng vậy Lưu Ba, tôi đưa cậu tới bệnh viện xem sao!”