Nhìn Tạ Văn Đông té ngã trên mặt đất, nửa ngày cũng không đứng lên được, Tam Nhãn cười ha hả nói: “Huynh đệ ta thắng?” Xoay người lấy quần áo từ tên đệ tử của mình định mặc vào.
“Ta thấy vị tất như vậy” Không biết từ khi nào, Tạ Văn Đông đứng lên, trên mặt không một chút đau khỏ, một đôi mắt màu đỏ lóe ra hàn quang kinh người. “Mày…” Tam Nhãn biết lực chân vừa rồi của mình không nhỏ, hẳn là một đứa nhỏ mười lăm mười sáu tuổi không thể thừa nhận được được.
“Ha ha, ta đã coi thường mày rồi!” Tam Nhãn nhanh chóng đi tới Tạ Văn Đông, một cước đá vào mặt Tạ Văn Đông. Lui về phía sau từng bước, Tạ Văn Đông không có tiếp đòn. Tiếp theo Tạ Văn Đông lui ra phía sau ba bước, vẫn đứng ở đó. Cái mũi cùng khóe miệng máu chảy ra đầy mặt. Phun ra một ngụm máu tươi, Tạ Văn Đông khẽ mỉm cười.
Tam Nhãn bản thân có chút sợ hãi tuy rằng là hắn đánh người.
“Mày ngã cho tao!” hô to một tiếng, Tam Nhãn dùng hết khí lực toàn thân, một quyền đánh vào người Tạ Văn Đông. Thân thể Tạ Văn Đông đột nhiên rung động ngồi xổm xuống, một quyền này của Tam Nhãn đánh hụt, thân thể lao về phía trước. Tạ Văn Đông thân thể vốn lung lay sắp đổ lại trở nên linh hoạt lạ thường, nhanh chóng đứng lên rút đao ở trong thắt lưng ra, đâm vào Tam Nhãn. Mũi đao nhọn tiến vào gần cơ thể Tam Nhãn thì dừng lại, dùng đao chỉ vào Tam Nhãn nói: “Vừa rồi mày đã chết”.
Tam Nhãn sờ sờ vết thương, tựa vào tường cúi đầu không phục. Tạ Văn Đông lẳng lặng đứng đó chờ hắn trả lời. Lý Sảng vẻ mặt hưng phấn, nhỏ giọng nói với Cao Cường bên cạnh: “Hắc hắc, anh Đông thắng!” Cao Cường gật gật đầu, đưa tay dắt đao ở thắt lưng ra, hướng tới giữa đại sảnh chậm rãi đi tới. Tam Nhãn là thua, không có nghĩa hắn không còn sức chiến đấu. Cao Cường sợ Tam Nhãn thua đau quá đứng dậy đánh lén Tạ Văn Đông.
Một lát sau, Tam Nhãn ngẩng đầu nhìn Tạ Văn Đông nói: “Ta có chút không phục. Nhưng là nam nhân nói lời phải giữ lời, ta thua! Về sau mày chính là lão đại, chỉ cần mày nói một câu, mệnh của tao đều có thể cho mày!” Nói xong cung kính một cái.
Tạ Văn Đông cười ha ha, trước mắt tối sầm lại, ngất đi. Tam Nhãn nhanh tay ôm lấy người Tạ Văn Đông hô to: “Nhanh ra ngoài gọi xe cho ta!” Không đợi nói xong Lý Sảng đã chạy ra ngoài tìm xe rồi…
Đám người Tam Nhãn đưa Tạ Văn Đông vào bệnh viện, được chuẩn đoán là: Nhiều chỗ xương sụn bị tổn thương, bên trong còn xuất huyết một chút, não chấn động nhỏ. Được trị liệu ở bệnh viện, Lý Sảng gọi điện cho gia đình Tạ Văn Đông, nói hắn bị tai nạn xe. Cha mẹ Tạ Văn Đông sau khi nghe xong, hỏi bệnh viện nào, rồi vội vội vàng vàng chạy tới. Thấy đám người Lý Sảng an ủi giải thích, mới làm cho cha mẹ Tạ Văn Đông an tâm. Vì muốn làm tăng thêm độ tin cậy, Lý Sang ôm quyền chỉ vào Tam Nhãn đang bị thương băng gạc nói: “Bá phụ bá mẫu, chính hắn đã lái xe đυ.ng phải anh Đông!” Cao Cường cùng vài huynh đệ bên người gật đầu, Tam Nhãn đỏ mặt, xấu hổ cười ngây ngô.
Nửa tháng sau, Tạ Văn Đông cơ bản khỏi hắn, thầy thuốc nói hắn điều dưỡng một hồi sẽ không sao. Hôm nay, chỉ có cha mẹ tới đón hắn xuất viện. Đám người Tam Nhãn trước đó đã bị hắn bảo đừng tới. Tạ Văn Đông cũng không muốn cha mẹ của mình thấy đám người này.
Về tới nhà, cha mẹ hắn làm một bữa tiệc lớn vì hắn, chúng mừng hắn xuất hiện. Nhìn một bàn đầy đồ ăn, Tạ Văn Đông trong lòng tự nhủ hổ thẹn, cha mẹ hắn nếu biết hắn vì đánh nhau với người khác mà vào viện thì, không biết họ sẽ nghĩ như thế nào đây. Hiện giờ Tạ Văn Đông cảm thấy cực kỳ xin lỗi cha mẹ, nhưng đồng thời cũng không thể buông tha cuộc sống hiện giờ, trong cuộc sống phóng túng như thế này hắn mới cảm thấy thật sự khoái hoạt. Trên thế giới không có gì có thể so sánh với niềm vui được người khác tôn trọng! Ít nhất hiện giờ hắn cho là như vậy.
Hắn không biết hiện giờ mình làm có đúng không, nhưng có thể khẳng định một chút cuộc sống hiện giờ của mình có lẽ là hư hỏng đi. Tạ Văn Đông tạm thời để qua phiền não sang một bên, tiếp cha mẹ hắn cao hứng ăn đồ ăn trên bàn.
Ngày hôm sau, Tạ Văn Đông mang theo túi sách dốc lòng cầu học. Vừa tới từ xa ở ngã tư đường thấy không dưới năm mươi người đang đứng, Tạ Văn Đông khóe miệng mỉm cười hướng tới phía trước. Chỉ thấy Tam Nhãn cùng Cao Cường ngồi chồm hỗm trên mặt đất, cầm thuốc lá trong tay nói chuyện. Lý Sảng thân thể mập mạp không ngồi chồm hỗm xuống mà đứng ở bên cạnh nói cái gì đó, lớn giọng làm cho Tạ Văn Đông ở từ xa đã nghe thấy. Ba người thấy Tạ Văn Đông đi tới, vất tàn thuốc đúng lên. Hô quát: “Tất cả mọi người. Anh Đông tới rồi!”
Đám tiểu đệ toán loạn nhanh chóng sắp xếp thành hai hàng, chờ khi Tạ Văn Đông tới gần, cùng nhau kêu to: “Chào anh Đông!” Tất cả người đi ngang qua bây giờ đã trốn rất xa, người đi đường thấy thế đều quay đầu lại nhìn, xem cái tư thế này, trong lòng đã nghĩ: Đây là xã hội đen sao?
Tam Nhãn gãi gãi đầu ngượng ngùng nhìn Tạ Văn Đông “Anh Đông, lần trước thật xin lỗi. Đa tạ anh Đông đã không đâm vào một đao kia, thầy thuốc nói cho đệ biết miệng vết thương ở vị trí gần gan”.
Tạ Văn Đông cười ha ha nói: “Nếu ta thực sự đâm vào thì còn có được huynh đệ tốt như đệ sao?” Sau khi nói xong bắt tay với Tam Nhãn. Trong mắt Tam Nhãn hiện lên một tia cảm động, nắm chặt tay Tạ Văn Đông. Lý Sảng cùng Cao Cường cũng đặt tay lên trên, bốn người nắm chặt tay cùng một chỗ, biểu tượng cho vận mệnh của bọn họ giống nhau, không thể tách rời, đan thành một khối. Bốn người đều không nói gì, hy vọng thời khắc này vĩnh viễn lưu lại trong lòng bọn họ. Hiện giờ Tạ Văn Đông, dưới con mắt của đám tiểu đệ thì đúng là một anh hùng chân chính trong lòng bọn họ, bọn họ chỉ cần anh Đông có ở đây, không khó khăn gì là không làm được. Anh hùng không phải dùng để nói, chỉ có thể dùng hành động để chứng minh.
Thật lâu sau, bốn người mới tách ra. Lý Sảng từa đâu xuất hiện ra một cái túi xách đưa cho Tạ Văn Đông nói: “Anh Đông, đây là tiền thu được một hồi, có thể nhiều hơn không ít so với trước kia!” Tạ Văn Đông mở mắt ra nhìn, gật đầu rồi trả lại cho Lý Sảng “Dùng tiền này mời anh em dùng cơm đi, cũng làm cho mọi người có thể quen biết nhau”.
Lý Sảng nghe xong trong lòng vui vẻ, ăn cơm uống rượu là hắn thích nhất nói: “Cám ơn anh Đông!” quay đầu lại nói với đám tiểu đệ chung quanh quát: “Buổi tối tất cả đều tập hợp, Anh Đông mời mọi người ăn cơm!”
“YE…S!Vạn tuế” Đoàn người cao hứng kêu to. Làm cho mọi người đi đường nhíu mày.
Ban ngày không nói, buổi tối Tạ Văn Đông gọi điện cho người nhà bảo rằng đi sinh nhật bạn bè tối muộn mới trở về. Sau đó cùng Tam Nhãn, Lý Sảng, Cao Cường dẫn năm mươi mấy người đi tới một nhà hàng không lớn cũng không nhỏ. Đám tiểu đệ vào trong nhà hô to gọi nhỏ, làm cho khách nhân bên trong bị dọa đuổi đi không ít. Tam Nhãn chọn một bàn sạch sẽ cho Tạ Văn Đông ngồi ở giữa, sau đó an bài tất cả mọi người ngồi xuống. Tạ Văn Đông, Tam Nhãn, Cao Cường, Lý Sang bốn người ngồi cùng một bàn. Lão chủ nhà hàng nghe thấy người phục vụ nói có một đám xã hội đen tới, không dưới năm mươi người. Lão bản còn nghĩ mình gặp phải chuyện gì, vội vàng chạy từ phía sau tới trước gặp người liền cười nói: “Ai da! Các vị huynh đệ tới nhà hàng nhỏ của ta thật làm cho chúng ta hãnh diện, thật sự là vinh hạnh à! Muốn ăn cái gì cứ hết mình, lần này huynh đệ ta mời!”
Lý Sảng vừa thấy người này tới, trên dưới ba mươi tuổi, thịt trên người so với mình không hề ít, vẻ mặt tươi cười nói tiếng phổ thông. Lý Sảng khoát tay chặn nói: “Ông là ông chủ nơi này à?”
Lão bản vừa thấy người nói chuyện chính là một tên mập mạp không lớn tuổi, không dám khinh thường đi tới nói: “Ha ha, ta chính là lão bản nơi này, không biết tiểu huynh đệ đưa những người này tới là…?”
“Không có ý gì!” Lý Sảng chỉ vào Tạ Văn Đông ở bên cạnh nói: “Đây là đại ca của ta, hôm nay chọn nhà hàng của ông để mời huynh đệ ăn một bữa cơm. Giá cả tốt nhất cho chúng ta một chút công đạo, nếu không huynh đệ chúng ta cũng không vừa lòng!”
Lão bản nghe xong ám thị, các nhà hàng ở thành phố J đều là người hiểu biết chút ít, đối với người nào nói cái gì, nói “Cậu xem, các huynh đệ tới đây đã là để mắt tới quán của ta rồi, bằng hữu lần này ta mời!”
Tạ Văn Đông khoát tay “Ông chủ, ông không cần khách khí, chúng ta lần này tới đây không có ý gì khác đâu, chỉ muốn ăn một bữa cơm. Có cái gì đặc biệt cứ mang ra, huynh đệ chúng ta cũng không để ông thiệt đâu”.
Lão bản ha ha cười vui vẻ nói: “Tốt! ta cũng không khách khí với các huynh đệ nữa. Ta đi an bài, mọi người cứ ăn uống vui vẻ!” Tạ Văn Đông gật đầu cười, lão bản đi tới phòng bếp phía sau.
Nhìn hắn rời đi, Lý Sảng nhe răng cười: “Lão bản này cũng được đó!”
“ĐM, cũng không phải người bình thường!” Cao Cường than thở nói. Tam Nhãn thấy được điểm gì, vỗ đầu “Thì cố được nghe lão bản nói tiếng phổ thông” Sau đó hô to: “Phục vụ, trước tiên cho ta sáu két bia!”
Phục vụ đi tới, là một nữ sinh tuổi không lớn, đỏ mặt thanh âm sợ hãi nói: “Tiên sinh muốn dùng bia nào?” Lý Sảng thấy bộ dạng của nữ sinh không tồi, trêu nàng hỏi: “Tiểu thư, ở đây có bia gì? Có thể nói cho ta nghe một chút”.
“Có Cáp Tỳ, mười một độ, Giai Phượng, năm sao”.
“Còn có gì khác không?” Lý Sảng nhìn chằm chằm vào nữ sinh.
Nữ sinh bị nhìn mặt càng đỏ hơn nhỏ giọng nói: “Không có gì khác”. “Em suy nghĩ kĩ đi, nghĩ kĩ đi…”
Tạ Văn Đông gõ đầu Lý Sảng một cái “Mày nói nhiều quá” Quay đầu nói với nữ sinh: “Phục vụ, cho Giai Phượng đi!”
Nữ sinh gật đầu chạy nhanh ra ngoài. Cao Cường cười ha ha nói: “Lão mập, diện mạo của mày rất ‘ái quốc’ xem đó dọa tiểu cô nương nhà người ta rồi!”
“Mẹ nó, ngày mai ta phải giảm béo…” Chung quanh truyền ra tiếng cười đùa.
Bia thật sự tới mau, chỉ chốc lát vài người trẻ tuổi đã bê sáu két “Giai Phượng”. Tam Nhãn nâng cốc đứng lên: “Các huynh đệ, chúng ta một ly kính anh Đông. Vì anh Đông xuất viện.” Mọi người cùng nhau đứng lên nói: “Kính anh Đông”.
Tạ Văn Đông đứng lên mỉm cười gật đầu nói: “Cám ơn mọi người, vốn ly này ta muốn kính mọi người trước, không nghĩ tới lại làm cho anh Trương (Tam Nhãn) đoạt mất. Không nói nhiều nữa mọi người uống!” Mọi người nhất tề hô lớn: “Uống!” làm nhà hàng vang lên tiếng cụng ly lớn.
Lý Sảng lấy một ly đứng lên: “Ly này kính anh Đông, nguyện anh Đông mang chúng ta có một giang sơn để ngồi!” Mọi người nghe thấy thế đều đứng lên nói: “Kính anh Đông, mang chúng ta đi tranh đấu giành thiên hạ!” Tạ Văn Đông vừa mới uống một ly lại phải giơ một ly khác lên nói: “Về sau còn phải dựa vào mọi người cố gắng, thành tựu là do mọi người sáng tạo ra! Uống!” “Uống!”
Mọi người mỗi người một câu, hắn nói một câu, đồ ăn còn chưa tới bàn, trên bàn đã nằm xuống một mảnh. Người đông bắc uống rượu không phải cả một quá trình, cái chính là phải thống khoái. Cái đó có quan hệ trực tiếp tới tính hào sảng của người Đông Bắc. Hôm này động thủ liều mạng với người, hôm sau lại là huynh đệ sinh tử. Thẳng thắn, hào sảng không câu nệ tiểu tiết là thiên tính của người đông bắc, tuy rằng rất khó được người phía nam lý giải, nhưng ta cho rằng cái này cũng là chỗ đáng yêu của bọn họ.
Tạ Văn Đông bốn người không có điên cuồng quát tháo như các huynh đệ khác, bọn họ vừa uống vừa bàn chuyện phiếm. Tam Nhãn lấy tay vuốt ly nói: “Anh Đông chúng ta có phải thành lập một tổ chức hẳn hoi không. Hiện tại người càng ngày càng nhiều, không có một tổ chức đầy đủ thì không thể khống chết tốt à!”
Lý Sảng Cao Cường sớm đã có quyết định này, Cao Cường nói: “Tam Nhãn ca nói rất đúng, chúng ta phải có tổ chức cho ra hồn của chính mình” Lý Sảng tiếp theo nói “Đúng vậy, coi chúng ta như một bang búa rìu đi, thật uy phong à!”
Tạ Văn Đông cúi đầu không nói. Hắn cũng muốn thành lập tổ chức, nhưng là nói thì dễ dàng, làm mới thấy quá khó khăn. Cầm lấy một cốc bia uống một hơi nói: “Có tổ chức ta không phản đối, nhưng là người tới ngày càng tăng, sống phóng túng phải dựa vào tổ chức, bọn mày nói chúng ta phải dùng cái gì để nuôi sống bọn họ đây?” Ba người ngẩn người, Tạ Văn Đông ngửa đầu uống hết cốc bia tiếp tục nói: “Chúng ta hiện giờ đều dựa vào đệ tử thu ‘phí bảo hộ’, một tháng nhiều nhất không quá hai vạn. Phải dựa vào chút tiền ấy thì chúng ta duy trì tổ chức như thế nào? Cho dù hiện giờ miễn cưỡng thành lập cũng sẽ tan vỡ rất nhanh thôi”.
Cao Cường hỏi: “Anh Đông, ý của anh là…?” Tạ Văn Đông mỉm cười, cúi đầu thưởng thức cốc bia trong tay. Lý Sảng tính nóng nảy, thấy Tạ Văn Đông không nói lời nào lớn tiếng hỏi: “Anh Đông, anh nói đi, chúng ta đều nghe lời của anh mà!”
Tạ Văn Đông nhìn ba người, chậm rãi nói: “Hiện giờ chúng ta phải là… tốt nhất… học tập thật tốt!”
Lý Sảng Cao Cường choáng váng bật thốt lên hỏi: “Học tập thật tốt?”
“Đúng vậy, bọn mày phải học tập thật tốt. Còn một kỳ thi giữa tháng, bọn mày đều cố tới trung học đi. Nếu ai không thi được… Tạ Văn Đông ta sẽ không buông tha hắn, Trừ phi không muốn theo ta nữa!”
Tam Nhãn cũng thấy choáng váng “Vậy… còn ta?” Tạ Văn Đông cười hắc hắc nói: “Anh Trương vẫn không chế nơi này, hơn nữa phải lớn mạnh, khuếch trương thế lực, mục tiêu là các trường học. Thế lực xã hội đen chướng mắt nhất là địa phương trường học sơ trung này, bọn họ không cần chúng ta cần, thu nhiều mấy tên hỗn đản trong và ngoài trường học này, sẽ là trụ cột của chúng ta”.
Tam Nhãn gật đầu, “Anh Đông, ta hiểu rồi, làm cho chúng ta là một thế lực nhỏ nhưng đều có ở khắp nơi trong thành phố J, Chúng ta dính vào bên bờ của xã hội đen đấu cùng người ta thì không dậy nổi. Người ta là xã hội đen, chúng ta là cái bụi của xã hội, không đen không trắng đúng không?”
Tạ Văn Đông gật đầu tán thưởng nói với Lý Sảng: “Tiểu Sảng, Cường Tử, cùng anh Trương đi học đi, không có thì hỏng đó” Cao Cường đỏ mặt lên, nhưng vẫn không rõ “Chúng ta vào trung học làm gì?” Tạ Văn Đông đứng lên, ánh mắt lạ thường sáng ngời “Cùng ta khống chế trường Trung Học số một đi!”
Lý Sảng cùng Cao Cường cằm thiếu chút nữa rớt ra “Khống… khống chế trường trung học số 1? Trời ạ!” Lý Sảng tiếp theo cười to nói: “Thật sự chờ mong à! Ha! Trường Trung Học Số 1, là trường trung học lưu manh nổi danh toàn thành. Ha ha!” Quay đầu hỏi Cao Cường: “Anh Cường, anh có biết hàng năm có bao nhiêu tội phạm đi từ trong trường trung học số 1 này ra không?” Cao Cường lắc đầu, hắn không biết, chỉ là nghe nói nơi đó bình thường rất loạn.
Thấy Cao Cường lắc đầu, Lý Sảng rung đùi đắc ý nói: “Hắc hắc! Theo thống kê không hoàn toàn, toàn bộ tỉnh có 8% tội phạm ở trong trường trung học số một thành phố J.’ Ha ha! Cái này thích nha!”
Tam Nhãn cùng Cao Cường cùng nhau nhìn về phía Tạ Văn Đông, không thể tin được nói: “Anh Đông, cái này có thể sao?”
Tạ Văn Đông híp mắt nói: “Việc này ta cũng không rõ lắm nhưng nghe theo lời Tiểu Sảng, tám chín phần mười là không đáng tin!”
Tam Nhãn Cao Cường liếc nhìn nhau, mang theo vẻ mặt bừng tỉnh nói: “Ồ! Thì ra là người nói bừa à!” Lý Sảng ở bên cạnh sốt ruột nói: “Ta nói chính là sự thật, tin ta đi!”
“Fuck…” Tam Nhãn cùng Cao Cường ăn ý giơ ngón tay giữa, quay đầu không thèm để ý tới hắn. Vẻ mặt đỏ bừng xanh đỏ, mạnh mẽ đứng dậy hô to: “Lưu Tân Vũ đâu lăn ra đây cho ta, mẹ nó dám nói gạt ta!” Một bàn cách đó không xa, một bàn tay vươn lên, thanh âm không rõ: “Ai? Ai?... Ai gọi ta đó?...”
Bữa tiệc này thật sự mọi người ăn uống tận hứng, cũng có thể là nói uống tận hứng. Cuối cùng tính tiền cộng lại hơn một ngàn, lão bản nhà hàng tính tiền bia là nhiều. Mọi người gọi đồ ăn không ăn được là mấy, bởi vì đồ ăn mang lên thì trong bụng đã đầy bia rồi.
Tạ Văn Đông mặc dù không có uống bao nhiêu, nhưng không tính là hắn uống ít hơn. Thần chí tuy rằng thanh tỉnh, nhưng thân thể lại phiêu phiêu. Cao Cường cùng Tam Nhãn uống không ít, nhưng cũng chưa say, chỉ có Lý Sảng là ăn đủ. Một hồi kéo tay cám ơn Tạ Văn Đông, một lúc lại kéo Cao Cường cười ha ha một hồi lại hôn mặt Tam Nhãn. Cuối cùng, mọi người cho ra một kết luận: Về sau không thể để cho Lý Sảng uống bia tiếp nữa, người này uống quá kém. Cao Cường đánh đập đuổi Lý Sảng về nhà. Tam Nhãn muốn đưa Tạ Văn Đông về thì bị hắn nhẹ nhàng từ chối.